Như vậy là không được rồi. Làm sao đây? Phải làm thế nào để tiếp tục trò chuyện và dò hỏi thông tin đây!? Nhóm người mạo hiểm giả của ông chú đội trưởng tách ra, để tôi bước đến chỗ con gấu và nhẹ nhàng đem nó kéo ra khỏi cái hố. Đúng vậy, tôi không thể đem nó vác lên người được, nên đã tạo lại chiếc găng tay mình đã biến thành chiếc nhẫn trước nó nắm lấy cái chân kéo nó sọc sệt kéo đi với ý định ra khỏi khu vực nhóm bọn họ cắm trại. Nhưng trong lúc kéo nó đi, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng về điều mình muốn làm là hỏi về thông tin của thế giới này sẽ dừng lại ở đây. Nhưng đồng thời, tôi cũng không thể nghĩ ra được cách nào nữa, chỉ sợ vừa hỏi là cả nhóm của ông chú mạo hiểm giả đã hét toán lên tôi muốn xâm lược thế giới này nữa thì rất mệt. Thôi...nếu không hỏi được thì cứ tạm thời tự mình đi tích lũy thông tin vậy.
- Thật xin lỗi vì đã phá hoại chiếc lều của các vị.
Tôi kéo con gấu đến trước mặt nhóm mạo hiểm giả, cũng là lúc dừng việc suy nghĩ cách kiếm thông tin và nói lời xin lỗi với chuyện mình đã gây ra.
- Tôi hiện tại không có tiền, nên nếu có thể tôi muốn ghi nợ. Sau này nếu có dịp gặp lại tôi nhất định sẽ trả nó cho các vị.
Thật tiếc khi đó là sự thật, tôi bây giờ đã từng là một thằng muốn gì cũng có thể mua được trở thành kẻ chẳng còn một xu chỉ trong vọn vẻn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-thanh-mot-co-gai-ma-ca-rong/1021476/chuong-6.html