Lời này của y vừa dứt, xung quanh lập tức yên lặng hẳn, rất nhiều người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ở trấn này ai mà chẳng biết, Ngụy Văn Bân trước đây chỉ là một tú tài sa cơ lỡ vận, nếu không nhờ Liễu gia tài trợ giúp đỡ, sao có cơ hội tham gia hương thí, e rằng đã c.h.ế.t đói lâu rồi.
Sắc mặt Liễu tiểu thư hoàn toàn lạnh xuống, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngụy công tử, chưa kịp nói gì, tiểu nha hoàn bên cạnh nàng đã hoàn toàn bùng nổ.
Nàng ta chống nạnh đứng chắn trước mặt tiểu thư mình, chỉ thẳng vào mũi Ngụy công t.ử mà mắng: “Làm thiếp? Ngụy gia đúng là mặt lớn ghê gớm, không! Là không biết xấu hổ! Ngụy Văn Bân, ngươi đặt tay lên lương tâm mà nói, trước đây ngươi và mụ mẹ già của ngươi nghèo đến mức nồi cũng không có gì để vét, ba ngày hai bữa đến Liễu gia chúng ta đ.á.n.h gió thu, là làm cái dáng vẻ vẫy đuôi cầu xin thế nào? Là cầu xin lão gia phu nhân chúng ta thế nào, nể tình đồng hương, ban chút bạc để ngươi đọc sách thi cử thế nào? Hả? Bây giờ đỗ cử nhân, liền lật mặt không nhận người quen? Khinh miệt tiểu thư chúng ta là con gái thương gia sao? Ta khinh! Ngươi cái đồ quên ơn bội nghĩa!”
Cái miệng của tiểu nha hoàn nhanh nhẹn như s.ú.n.g máy, một tràng mắng xối xả.
Ngụy công t.ử bị công khai lột trần bộ mặt thật trước đám đông, trên mặt xanh mét trắng bệch, lập tức thẹn quá hóa giận, chỉ vào nha hoàn kia, giận dữ nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-o-bien-ai-nang-la-than-tien-song/4944050/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.