Xuân đi thu đến, Bắc cảnh dưới sự cai trị của Thẩm Đào Đào, ngày càng phồn vinh an định.
Trong ngoài quân thành, khách thương tụ tập, đồng ruộng màu mỡ, trên mặt bách tính nở nụ cười hồng hào.
Ngày này, trời cao khí sảng, Thẩm Đào Đào đang cùng Quý Tuế Tuế và các nàng thương thảo chi tiết về việc mở một thương lộ mới thông tới Tây vực.
Đột nhiên, ngoài sảnh truyền đến một trận bước chân hoảng loạn, một thân vệ phụ trách truyền đạt tình báo, thậm chí không kịp thông báo, trực tiếp xông vào, sắc mặt trắng bệch như giấy, trong tay nắm chặt một phong thư có cắm ba chiếc lông vũ màu đen, đây là dấu hiệu đại diện cho tin dữ khẩn cấp nhất.
“Thẩm cô nương, không ổn rồi, tám trăm dặm khẩn cấp, Kinh thành… có cấp báo từ Kinh thành.” Thân vệ phốc thông một tiếng quỳ xuống đất, giơ cao phong thư quá đầu.
Nghị sự sảnh trong nháy mắt yên tĩnh lại. Nụ cười trên mặt Quý Tuế Tuế và A Hành cứng lại, trong lòng đồng thời dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt.
Trái tim Thẩm Đào Đào đột nhiên trĩu nặng, nàng cố giữ bình tĩnh, đưa tay nhận lấy phong thư, đầu ngón tay chạm vào chiếc lông đen lạnh lẽo kia, không tự chủ mà khẽ run lên.
Nàng tháo dấu niêm phong bằng sáp lửa, mở phong thư. Ánh mắt quét qua mấy dòng chữ ngắn ngủi phía trên: Nhiếp Chính Vương Tạ Vân Cảnh điện hạ, vì việc nước lao tâm, tích lao thành tật, bạo bệnh băng hà tại Nhiếp Chính Vương phủ Kinh thành. Cả nước đồng bi, thiên hạ mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-o-bien-ai-nang-la-than-tien-song/4944044/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.