Khoảnh khắc này, thân phận gì, lễ nghi gì, ánh mắt người ngoài gì, đều bị bọn họ ném lên chín tầng mây.
Giữa trời đất, dường như chỉ còn lại hai người, và cái ôm của sự tái ngộ sau cơn tuyệt vọng.
Mọi người nhìn hai người, cũng vô cùng mừng rỡ, đặc biệt là Tạ Vân Cảnh đã cứu mạng tất cả bọn họ, ai nấy đều xưng tụng Thẩm Đào Đào đúng là nhân vật như thần tiên, đã dẫn dắt mọi người thoát khỏi hiểm nguy.
Tuy nhiên, vẫn có những âm thanh chói tai, muốn phá vỡ sự ấm áp của khoảnh khắc thoát c.h.ế.t này.
Triệu Bà T.ử ngồi ở góc phòng lúc nãy bị sự xuất hiện của Thao Thiết và Bắc cảnh quân dọa cho gần c.h.ế.t, giờ thấy nguy hiểm đã giải trừ, cái thói đanh đá lại trỗi dậy.
Ả nhìn Tạ Vân Cảnh và Thẩm Đào Đào đang ôm nhau thắm thiết, bĩu môi, dùng giọng điệu chẳng lớn chẳng nhỏ, âm dương quái khí lẩm bẩm:
"Khụ! Thần tiên hạ phàm cái gì chứ? Tối đen như mực, lại ôm ôm ấp ấp với nam nhân, thể thống đâu? Nhìn là biết đồ lăng loàn, dâm phụ, không biết liêm sỉ, ta..."
Lời ả còn chưa dứt.
"Keng!"
Một đạo đao quang sáng loáng, lướt qua như tia chớp, giọng của Triệu Bà T.ử im bặt. Ả kinh hoàng trợn tròn mắt, nhìn Tạ Vân Cảnh không biết từ lúc nào đã quay lưng lại, cùng với thanh chiến đao trên tay y vẫn còn đang rỏ máu.
Trên cổ họng ả, xuất hiện một vệt m.á.u dữ tợn.
Giây tiếp theo, m.á.u tươi trào ra như suối.
Triệu Bà T.ử dùng hai tay ôm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-o-bien-ai-nang-la-than-tien-song/4944037/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.