Nàng nhanh chóng lau nước mắt, ép mình trấn tĩnh.
Thẩm Đào Đào tháo chiếc dây vải buộc áo ở eo mình xuống, lại nhặt một đoạn dây thừng bị đứt trên người t.ử sĩ bên miệng hố, nhanh chóng nối chúng lại với nhau.
Nàng ném một đầu dây xuống hố, rồi khẩn trương hạ giọng nói với Thiết Đản đang đứng sau lưng: “Thiết Đản, mau lại đây nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u dây này, kéo căng ra, ngàn vạn lần đừng buông tay.”
Thiết Đản tuy sợ hãi, nhưng lại vô cùng hiểu chuyện, lập tức dùng hết sức lực toàn thân, nắm chặt lấy sợi dây.
Thẩm Đào Đào quay lại, gọi A Bà và Ngô Quả Phụ đang lo lắng đến tột độ: “A Bà, Ngô thẩm tử, hai người đừng lại gần vội, cứ đợi ở đó. Hai người tuyệt đối đừng động đậy, xung quanh đây có thể vẫn còn cơ quan.”
Nàng không dám nói sự thật cho A Bà nghe, sợ người già không chịu nổi.
Nói xong, nàng không đợi A Bà đáp lời, nắm lấy sợi dây, không chút do dự trượt xuống hố bẫy sâu hai ba trượng.
Đáy hố ẩm ướt tối tăm, tràn ngập mùi m.á.u tanh và bùn đất.
Thẩm Đào Đào ngồi xổm bên cạnh Đại Tráng, lúc này mới phát hiện Đại Tráng vẫn còn hơi thở yếu ớt, nàng đưa tay dò động mạch cổ của hắn, quả nhiên còn sống, chỉ là đang thoi thóp.
Nàng kiểm tra vết thương của hắn, chân trái cong theo một góc độ bất thường, hiển nhiên là đã gãy, trên người còn vài vết đao c.h.é.m sâu đến tận xương, mất m.á.u quá nhiều. Hắn có thể chống đỡ đến bây giờ, hoàn toàn nhờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-o-bien-ai-nang-la-than-tien-song/4944034/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.