Gió sông buốt lạnh, Tạ Vân Cảnh đứng ở đuôi thuyền chở hàng, cau chặt mày, cảnh giác quan sát mặt sông rộng lớn phía sau.
Thuyền của họ vì muốn che giấu tung tích nên không giương hết buồm, tốc độ không nhanh.
“Tạ tướng quân, có động tĩnh!” Trương Tiểu Cung đột nhiên chỉ về phía hạ lưu, giọng căng thẳng.
Chỉ thấy nơi giao thoa giữa nước và trời xa xa, vài chấm đen nhanh chóng phóng đại, dần dần hiện rõ bóng thuyền dữ tợn và những cánh buồm căng gió.
Tốc độ cực nhanh, đặc biệt là mấy chiếc thuyền lớn đã được cải tạo, giống như những pháo đài nhỏ di động, x.é to.ạc sóng nước, xông thẳng tới.
“Là cờ hiệu của Điền Đức Phương, chúng đuổi tới rồi!” Trương Tiểu Cung hít vào một hơi lạnh.
Số lượng thuyền địch vượt xa họ, hơn nữa tốc độ nhanh hơn, trang bị tốt hơn.
“Chuẩn bị nghênh địch!” Tạ Vân Cảnh quát lên một tiếng sắc lạnh như đá tảng, ngay lập tức xua tan sự hoảng loạn trên thuyền.
Chàng nhanh chóng chỉ huy thuyền điều chỉnh hướng, cố gắng lợi dụng địa hình sông và sức gió để xoay xở.
Chiếc thuyền chở hàng trên mặt Thương Lan Giang rộng lớn, giống như một chiếc lá rụng vô vọng, bị bóng tối t.ử thần đang áp sát phía sau bao phủ.
Chiến thuyền dưới trướng Điền Đức Phương, dựa vào thế nước xuôi dòng, thân tàu x.é to.ạc làn nước sông đục ngầu, tạo ra những rãnh sâu, thề sẽ xé xác con mồi phía trước thành từng mảnh.
Khoảng cách vô tình được rút ngắn, hai trăm trượng, một trăm năm mươi trượng, một trăm trượng...
Đã có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-o-bien-ai-nang-la-than-tien-song/4943867/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.