Quân Thành đại khánh, lửa trại cháy hừng hực, mùi thịt nướng thơm lừng, quân dân sống sót sau kiếp nạn đều nở nụ cười rạng rỡ.
Tuy nhiên, trong phủ Thành Thủ, bầu không khí lại có phần ngưng trọng.
Thẩm Đào Đào thay Tạ Vân Cảnh tháo giáp tay nhuốm máu, nhìn mấy vết thương dữ tợn mới trên vai và lưng chàng, đầu ngón tay hơi run rẩy, nỗi sợ hãi khôn nguôi dâng lên trong lòng.
Nàng vành mắt hoe đỏ, giọng nghẹn lại: “Vân Cảnh… lúc ấy ở Hắc Phong Hạp… các ngươi rốt cuộc đã làm thế nào… ta thật sự sợ…”
Sợ chàng không thể trở về, sợ Quân Thành không giữ được, sợ mọi nỗ lực này cuối cùng tan thành bọt nước.
Những lời sau đó, nàng không thốt nên lời.
Tạ Vân Cảnh xoay người lại, nắm lấy bàn tay hơi lạnh của nàng, trong đôi mắt chàng in hình ngọn lửa nến đang nhảy múa, và cả khuôn mặt lo lắng của nàng.
Giọng chàng trầm thấp, từ từ kể lại đoạn đường kinh tâm động phách đó: “Hắc Phong Hạp quả thực là tuyệt địa. Bốn phía vách đá dựng đứng, cửa ra bị trọng binh của A Sử Na chặn kín, lương thảo sắp cạn, thương binh tăng nhiều, sĩ khí suy giảm.” Chàng nói với giọng bình tĩnh, “A Sử Na muốn vây khốn chúng ta đến c.h.ế.t, không tốn một binh một tốt.”
Trái tim Thẩm Đào Đào thắt lại, như thể có thể hình dung được sự tuyệt vọng lúc bấy giờ.
“Ngay lúc núi cùng thủy tận,” Tạ Vân Cảnh chuyển lời, “Trần Hắc T.ử lấy ra chiếc còi chim ưng mà Vương Ngọc Lan đưa cho hắn, nói có thể thử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-o-bien-ai-nang-la-than-tien-song/4943833/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.