Tiếng gầm rú của Hỏa Thống doanh ngoài thành long trời lở đất, đạn chì như mưa, đ.á.n.h cho tiền phong Địch Nhung ngã ngựa lật người, tan tác không thành quân.
Tạ Vân Cảnh huyền giáp áo choàng đen, đứng thẳng nơi trận tiền, mắt thấy trận tuyến địch đã loạn, chiến đao chợt chỉ về phía trước: “Toàn quân đột kích! Nghiền nát chúng!”
Các tướng sĩ dưới trướng như mãnh hổ xuất chuồng, gầm thét xông về phía kỵ binh Địch Nhung bại trận, truy sát suốt dọc đường, đuổi tàn binh của chúng ra đến tận vùng hoang vu cách Quân Thành vài chục dặm.
Chiến thắng đã gần kề, sĩ khí hừng hực.
Tuy nhiên, ngay lúc Tạ Vân Cảnh chuẩn bị một hơi dốc sức tiêu diệt toàn bộ tàn địch, một thám mã toàn thân nhuốm m.á.u điên cuồng thúc ngựa chạy đến, giọng nói thê lương gần như vỡ vụn: “Tướng quân! Không ổn rồi! Chủ lực của A Sử Na… Chủ lực A Sử Na căn bản không ở mặt trận chính! Phó tướng của hắn đã đích thân dẫn ba ngàn tinh nhuệ thiết kỵ, vòng đường tập kích Quân Thành! Giờ phút này đã binh lâm thành hạ!”
“Cái gì?” Sắc mặt Tạ Vân Cảnh đại biến, mạnh mẽ ghì chặt chiến mã, tim gần như ngừng đập.
Mắc kế rồi! A Sử Na lại lấy thân làm mồi nhử, thi hành kế điệu hổ ly sơn.
Chủ lực Quân Thành đã xuất hết, giờ khắc này trong thành trống rỗng cực độ.
“Hồi viện! Toàn quân hồi viện!” Chàng gần như gào thét ra lệnh, quay đầu ngựa, bất chấp tất cả điên cuồng lao về phía Quân Thành. Trong lòng chỉ có một ý niệm: Mau!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-o-bien-ai-nang-la-than-tien-song/4943822/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.