Trong đám người rớt đài, oán khí bắt đầu tích tụ. Một tên tráng hán cao lớn vừa bại trận ở cửa ải thể năng, xoa xoa cánh tay đau nhức, không nhịn được lớn tiếng phàn nàn: “Phì! Cái thứ quỷ gì vậy, chuyển gạch một ngày chắc chắn ba trăm công điểm, đ.á.n.h sắt dù có cho năm trăm, thì cũng phải liều mạng khảo hạch, lại còn phải ký cái khế ước bán thân đó. Cả đời bị trói c.h.ế.t ở cái nơi đầy lửa này! Dựa vào đâu?”
Lời này lập tức gây được sự đồng cảm của không ít người bị loại, nhao nhao phụ họa:
“Đúng đó! Quá bắt nạt người!”
“Cũng là làm việc, sao lại chia ba bảy loại!”
“Lão t.ử không hầu hạ nữa!”
Chu Oánh nghe vậy, đột ngột quay người lại, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt tên tráng hán đó. Nàng cười lạnh một tiếng, “Quân công xưởng cần những linh hồn trung thành có thể chế tạo ra lợi khí bảo vệ thành trì. Chứ không phải những tên làm thuê chỉ biết tính toán công điểm, kén cá chọn canh, cảm thấy ủy khuất? Cảm thấy không công bằng? Cửa lớn mở đó, không ai ngăn ngươi đi. Nhưng đừng quên, khi lưỡi d.a.o của Địch Nhung c.h.é.m tới, là nhờ đao thương mà lão t.ử chúng ta rèn ra bảo vệ cái mạng ngươi!”
Nàng tiến lên một bước, ép sát tên tráng hán: “Muốn an nhàn, muốn tự do? Được thôi! Đợi đến ngày Quân Thành không cần đổ máu, không cần người canh gác, ngươi hãy quay lại nói điều kiện với ta. Còn bây giờ, hoặc là ở lại dựa vào bản lĩnh mà kiếm tiền đồ, hoặc là cút đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-o-bien-ai-nang-la-than-tien-song/4943816/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.