Sáng sớm, trời vừa hửng sáng, gió xuân vẫn không biết mệt mỏi vỗ vào cửa sổ gỗ của căn nhà.
Vạn Hạnh Nhi bị một mùi hương kéo mạnh ra khỏi giấc mộng. Mùi hương nồng đậm ấy cào cấu dạ dày nàng, khiến ruột gan nàng lập tức sôi sùng sục.
Nàng mơ màng mở mắt, đập vào mắt là ánh lửa lò ấm áp nhảy múa, dưới thân là chiếc giường đất ấm nóng, trên người đắp chăn bông dày dặn.
“Ục ục…” Bụng nàng lại kêu lên một tiếng, âm thanh vang đến nỗi khiến chính nàng cũng phải đỏ mặt.
Nàng hít hít mũi, mùi hương quyến rũ đó càng thêm nồng đậm, như thể chui ra từ khe cửa, là mùi thịt hầm nhừ nát.
“Tỉnh rồi?” Thẩm Đào Đào bưng một cái chậu sành lớn nghi ngút khói bước vào, trong chậu là những chiếc bao t.ử (bánh bao) trắng tròn mềm mại.
Mùi hương gọi hồn đó, chính là từ những chiếc bao t.ử này tỏa ra.
“Đào Đào,” Vạn Hạnh Nhi bật dậy khỏi giường đất, vội vàng khoác áo bông vào, “Thơm quá, nhân gì vậy?”
“Thịt heo dưa muối bún sợi,” Thẩm Đào Đào cười tủm tỉm đặt chậu lên bàn, rồi quay người bưng ra hai bát cháo kê vàng óng sền sệt, “Mau rửa mặt đi, rửa xong ăn lúc còn nóng. Mẹ ta đặc biệt giữ lại cho tỷ. Dưa muối là do người tự muối, thịt heo là thịt heo rừng vừa g.i.ế.c hôm qua, nạc mỡ đan xen, thơm lắm.”
Vạn Hạnh Nhi vội vàng dùng nước lạnh lau mặt, súc miệng, rồi không chờ đợi được nữa lao tới bàn, tóm lấy một chiếc bao t.ử nóng hổi, c.ắ.n mạnh một miếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-o-bien-ai-nang-la-than-tien-song/4943774/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.