Thẩm Đào Đào đang ở ngay gần đầu bờ ruộng, giúp vài phụ nhân gọt khoai tây. Nghe thấy động tĩnh, lòng nàng cũng thắt lại.
Ngựa ư? Đó đều là bảo bối của Tạ Vân Cảnh.
Nàng chẳng nói chẳng rằng, ném khoai tây và d.a.o trong tay xuống, cất bước chạy theo.
Trong chuồng ngựa dịch trạm đã bốc lên mùi m.á.u tanh nồng đậm.
Một con ngựa cái đen tuyền, lúc này đang nằm thoi thóp trên nền đất lót đầy cỏ khô, bụng nó khổng lồ, phập phồng dữ dội, mỗi lần hít thở đều kéo theo tiếng hí thống khổ và luồng khí trắng đặc.
Phía dưới, nước m.á.u đỏ sẫm cùng chất nhầy đục ngầu không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ lớp cỏ khô.
Lưu Thất, gã hán t.ử xem ngựa như mạng sống, lúc này cuống quýt như kiến bò trên chảo nóng, xoay quanh con ngựa cái, mặt mũi nhòe nhoẹt nước mắt và mồ hôi.
Hắn muốn chạm vào nhưng lại không dám, trong miệng lẩm bẩm không thành lời: "Bạn hiền à, ngươi phải cố gắng lên... cố gắng lên... sao lại như vậy được, ta ngày ngày đều cho ngươi ăn đậu tốt nhất... chải rửa sạch sẽ... tại sao lại khó sinh chứ?"
"Rốt cuộc là thế nào?" Giọng Tạ Vân Cảnh lạnh lùng, ánh mắt lướt qua thân thể đang đau đớn giãy giụa của ngựa mẹ.
"Tạ gia, Tạ gia..." Lưu Thất "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, vừa khóc vừa nói, "Tiểu nhân... tiểu nhân đáng c.h.ế.t! Tiểu nhân cũng không rõ nữa. Hôm qua còn tốt lắm, sáng nay đột nhiên lại thành ra thế này, tiểu nhân chỉ biết cho ngựa ăn thôi, chứ... chứ việc đỡ đẻ này tiểu nhân thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-o-bien-ai-nang-la-than-tien-song/4943766/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.