Quý Tuế Tuế im lặng đứng đó, ánh mắt thanh lãnh, bình thản lướt qua gương mặt mọi người, giả vờ như đang cảm động: “Thất Thúc Công yên tâm. Tuế Tuế nhất định không phụ lòng mọi người, nhất định không phụ Quý gia.”
Thất Thúc Công vô cùng hài lòng liên tục gật đầu, trên mặt là nụ cười càng thêm nhân từ: “Tốt. Tốt lắm, Tuế Tuế, con là đứa cháu ngoan của Quý gia, là trụ cột của Quý gia, tương lai của Quý gia trông cậy cả vào con.”
Lão phẩy tay, giọng nói lộ ra vẻ mệt mỏi: “Được rồi, giải tán đi thôi, ai làm gì thì làm đi, đừng có đứng chôn chân ở đây nữa.”
Những tộc nhân trong phòng như được ban lệnh xá tội, lần lượt cúi mình hành lễ, nối đuôi nhau đi ra. Tiếng bước chân lộn xộn, nhưng không thể che giấu được sự hưng phấn. Quý Dao Tổ trước khi đi, còn không nhịn được quay đầu lại, dùng ánh mắt đầy tính chiếm hữu mà liếc Quý Tuế Tuế một cái. Trong ánh mắt đó là sự quyết tâm phải có được bằng mọi giá.
Trong phòng chỉ chốc lát đã chỉ còn lại Thất Thúc Công, Quý Tuế Tuế, và Thất Thẩm Bà luôn cúi gằm mặt ở góc phòng.
Thất Thúc Công dường như đã thực sự mệt mỏi, lão ngồi khoanh chân trở lại trên giường sưởi, nhắm mắt dưỡng thần. Ngón tay gầy guộc vô thức vuốt ve chòm râu thưa thớt. Quý Tuế Tuế không rời đi ngay, nàng cầm bộ trà cụ vừa dùng pha trà, nhẹ nhàng lau chùi sạch sẽ.
Nàng mượn lúc đặt chén trà xuống, thân thể khẽ nghiêng sang một bên, che
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-o-bien-ai-nang-la-than-tien-song/4943742/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.