Tay Quý Diệu Tổ qua lại lật trên lò sưởi để giữ ấm, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, hắn hạ giọng hỏi Thất Thúc Công: “Thất Thúc Công, vậy thì văn thư này, rốt cuộc chúng ta có ký hay không? Nha đầu Quý Tuế Tuế kia, sợ rằng sẽ không dễ dàng buông lời.”
Thất Thúc Công híp mắt lại, ngón tay khô gầy thỉnh thoảng khẩy vào tay áo bông, phát ra tiếng sột soạt rất nhỏ.
Đôi mắt đục ngầu của hắn không ngừng đảo quanh, lóe lên sự tính toán âm hiểm. “Gấp cái gì?”
Thất Thúc Công trầm ổn như một con hồ ly già: “Cứ giữ bình tĩnh, để nha đầu Tuế Tuế kia, đi dò la thêm khẩu khí của tiểu t.ử Trương Tầm đó.”
Hắn ngừng lại, vẻ ác ý bò đầy những nếp nhăn trên mặt: “Tâm tư của Trương Tầm đối với Tuế Tuế, đến người mù cũng thấy rõ. Nếu nha đầu kia có thể... thổi gió bên gối, có lẽ bên phía Tạ gia cũng nới lỏng chút.”
“Gió bên gối?” Quý Diệu Tổ chợt ngẩng đầu, trên mặt nổi lên sự ghen tỵ: “Thất Thúc Công, ta lo lắng chính là điều này, vạn nhất Quý Tuế Tuế thật sự dây dưa với tên Trương Tầm đó, chẳng phải là mang theo độc môn thủ nghệ của gia tộc họ Quý chúng ta, đi chung sống với người ta sao. Đến lúc đó lò gạch thành của hồi môn của nàng Quý Tuế Tuế, gia tộc họ Quý chúng ta còn lại gì?”
Hắn càng nói càng kích động, dường như đã thấy cảnh Quý Tuế Tuế và Trương Tầm sánh đôi bay lượn, còn gia tộc họ Quý bị rút ruột đến thê thảm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-o-bien-ai-nang-la-than-tien-song/4943734/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.