“Phu quân, ăn bánh đậu…” Tiểu Thất Nguyệt dường như bị bầu không khí nghiêm nghị đột ngột này dọa sợ, rụt rè kéo tay áo Tống Thanh Viễn, đưa chiếc bánh đậu nếp dính đường mà mình đang c.ắ.n dở đến bên miệng chàng.
Ánh mắt sắc bén trong mắt Tống Thanh Viễn lập tức tan biến, hóa thành một làn nước xuân dịu dàng. Chàng cúi đầu, nương theo tay Tiểu Thất Nguyệt, nhẹ nhàng c.ắ.n một miếng bánh đậu, giọng nói đầy cưng chiều: “Ừm, ngọt lắm, Thất Nguyệt thật ngoan.”
Không khí ấm áp của cuộc sống thường nhật, lại một lần nữa lan tỏa trong căn nhà gỗ.
Ăn cơm xong, Trương Tầm cầm văn thư đã viết xong, lập tức đi tìm Quý Tuế Tuế.
Phía đông nam dịch trạm, gió xuân vẫn lạnh thấu xương, quất vào làn da trần trụi, mang đến chút đau đớn.
Quý Tuế Tuế quấn chặt chiếc áo bông vải thô màu chàm trên người, đứng bên rìa một vùng đất trũng.
Sau lưng nàng, bảy tám thanh niên trai tráng của Quý gia đang vung vẩy những cái cuốc “Chu Oánh” đã được cải tiến, khệ nệ xới lớp đất.
Trương Tầm lội qua vũng bùn đất sâu cạn không đều bước tới, tay siết chặt một cuộn văn thư bằng da dê đóng dấu ấn quan đỏ thẫm. Đó là phê duyệt chính thức về việc thầu lại lò gạch cùng các điều khoản bổ sung mà họ vừa bàn định.
Chàng dừng lại cách Quý Tuế Tuế vài bước chân, nhìn bóng lưng gầy gò thẳng thớm của nàng, có chút khó khăn mở lời: “Quý… Quý gia chủ…”
Quý Tuế Tuế nghe tiếng, chậm rãi xoay người lại. Gió tuyết thổi tung những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-o-bien-ai-nang-la-than-tien-song/4943732/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.