Cơ thể cô nương cứng đờ, nàng vô thức cúi đầu xuống, ngón tay xoắn vạt áo, một lúc lâu sau, mới gật đầu khẽ đến mức không thể nhận ra, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve: "Dạ... dưới... dưới nước... cá lớn nhiều..."
"Hồ đồ!" Sắc mặt Thẩm Đào Đào lập tức thay đổi, nàng túm chặt cổ tay lạnh buốt của cô nương, không nói hai lời liền kéo về phía dịch trạm, "Đi theo ta, mau lên... không muốn sống nữa sao."
Cô nương bị nàng kéo đến loạng choạng, nhưng không dám phản kháng, chỉ rụt rè đi theo.
Thẩm Đào Đào hối hả kéo người vào nhà ăn của dịch trạm. Bên trong ấm áp, thoang thoảng mùi thơm của thịt hầm. Hà thị đang cùng Vương Ngọc Lan bận rộn thái rau, thấy Thẩm Đào Đào kéo một cô nương ướt sũng bước vào, cả hai đều giật mình.
"Nương, mau lên, tìm cho nàng ấy một bộ quần áo khô, cả trong lẫn ngoài." Thẩm Đào Đào nói nhanh như gió, "Mau nấu một bát canh gừng thật đặc, nhanh!"
Hà thị vừa nhìn thấy mái tóc ướt sũng và khuôn mặt tím tái vì lạnh của cô nương, lập tức hiểu ra, không nói hai lời, bỏ d.a.o thái rau đi lục lọi hòm xiểng. Vương Ngọc Lan cũng vội vã chạy đến bếp lò nổi lửa nấu canh gừng.
Thẩm Đào Đào ấn cô nương ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ ấm áp nhất bên cạnh lò bếp, vươn tay cởi ngay nút áo bông của nàng.
"Thẩm... Thẩm cô nương... ta... ta tự mình làm..." Cô nương sợ hãi rụt người lại, mặt đỏ bừng.
"Đừng nhúc nhích," Thẩm Đào Đào nghiêm mặt, nhưng động tác trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-o-bien-ai-nang-la-than-tien-song/4943712/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.