“Keng.”
Không biết là ai là người đầu tiên không chịu đựng nổi cảnh tượng khủng khiếp này, thanh đao bên hông tuột khỏi tay, rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai, giống như đã đẩy đổ quân cờ domino đầu tiên.
“Keng… keng…”
Tiếng kim loại rơi xuống đất vang lên liên tiếp, đoản đao, thậm chí là mũ sắt, tất cả thủ quân đều như bị rút hết sức lực, vũ khí trong tay lần lượt rơi xuống.
Lần này đến lượt khuôn mặt bọn chúng đầy rẫy sự sợ hãi và tuyệt vọng, thân thể run rẩy không kiểm soát, đôi chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, không còn chút hung hãn nào như vừa nãy.
“...Xin tha mạng…”
“Chúng ta… chúng ta bị ép buộc…”
Tiếng khóc lóc cầu xin tha thứ ngay lập tức thay thế tiếng c.h.é.m g.i.ế.c trước đó.
Ánh mắt Tạ Vân Cảnh không dừng lại trên đám thủ quân dù chỉ một giây, y chỉ quan tâm đến Thẩm Đào Đào trong vòng tay mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ đau đớn của nàng khi bị đ.á.n.h bay ra ngoài, giống như một vết bỏng khắc sâu vào đáy mắt y.
Nàng nhắm nghiền hai mắt, hàng mi dài như cánh bướm mỏng manh phủ lên khuôn mặt trắng bệch, khóe môi rỉ ra một vệt m.á.u đỏ tươi chói mắt.
Bàn tay vừa đỡ đòn cho Hùng Khuê mà bị trật khớp, vô lực rủ xuống bên hông, đầu ngón tay vẫn còn hơi co giật, dính đầy bùn đất và máu.
Một cảm giác nghẹt thở mạnh mẽ, ngay lập tức bóp chặt Tạ Vân Cảnh. Cảm giác đó còn mãnh liệt hơn so với khi phải đối mặt với bất kỳ hiểm cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-o-bien-ai-nang-la-than-tien-song/4943695/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.