Tiếng lục lọi phía sau bình phong chợt dừng lại.
Thẩm Đào Đào cuối cùng cũng mò ra được chiếc bút than quý giá trong lòng, đang thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy câu nói chẳng đầu chẳng cuối, lại còn lắp bắp của Tạ Vân Cảnh, nàng tưởng rằng hắn đang nói đến chuyện xem bản vẽ.
Nàng không hề nghĩ ngợi, thuận miệng tiếp lời: “Chà! Không sao đâu, một lần thì lạ, hai lần thì quen mà, ai mà chẳng có lần đầu tiên.”
“...”
Tạ Vân Cảnh chỉ cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng "ầm" cực lớn, m.á.u toàn thân đều xông lên đỉnh đầu, rồi lại lập tức chảy ngược về gót chân, cứ thế xoay vòng không ngừng.
Một lần thì lạ, hai lần thì quen? Nàng... nàng thế mà lại... thản nhiên... như thế.
Là nàng rất có lòng tin vào hắn sao? Niềm vui sướng khổng lồ ngay lập tức chiếm lấy hắn.
Nhưng nếu chính mình... lại thể hiện không tốt thì sao. Ý niệm này tựa như một con rắn độc, hung hăng c.ắ.n xé thần kinh của hắn.
Tạ Vân Cảnh hắn đây, Bắc Cảnh Sát Thần, từ khi nào lại có những giây phút... những giây phút... không tự tin đến vậy.
Không được, tuyệt đối không thể để nàng thất vọng.
Tuyệt đối không thể!
Một luồng xung động gần như bạo ngược thúc đẩy hắn, hắn đột ngột rụt tay đang đặt trên hộ giáp lại, không còn dám nhìn tấm bình phong phản chiếu bóng hình mờ ảo của nàng, không buồn để ý đến thùng nước nóng đang tỏa ra hơi ấm đầy mời gọi kia.
Hắn như một con mãnh thú bị dồn vào đường cùng, một bước sải rộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-o-bien-ai-nang-la-than-tien-song/4943668/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.