Thẩm Đại Sơn đang cúi đầu kiểm tra các khe hở của mép bệ sưởi vừa xây xong, nghe tiếng ngẩng lên, gương mặt chất phác dính đầy bùn đất, khóe miệng nở nụ cười lộ hàm răng trắng: “Ây, vừa hay ta đang khát.”
Hắn theo bản năng đưa cánh tay lấm bùn ra đón, nhưng khi nhìn thấy vẻ nhếch nhác khi bùn đất chảy dọc theo mu bàn tay đen đúa, hắn đột ngột dừng lại.
Đôi bàn tay dính đầy bùn lơ lửng giữa không trung, đưa lên cũng không được, rụt về cũng không xong, khiến gương mặt thô kệch kia bỗng chốc đỏ lựng đến tận cổ. Bàn tay này của hắn còn bẩn hơn cả cái máng cho súc vật ăn, sao dám nhận gáo nước của Xuân Nương.
Xuân Nương nhìn thấy chiếc cổ và đôi tai hắn đỏ bừng trong khoảnh khắc đó, rồi lại nhìn bàn tay lấm lem bùn đất của hắn, trái tim nàng ta cũng vô cớ run lên.
Nàng mím môi, dường như đã hạ quyết tâm, cẩn thận đưa gáo nước đến gần hơn. Nước giếng trong veo ánh lên chút vi quang trong gáo. Nàng nhẹ nhàng áp mép gáo vào đôi môi đang mím chặt của Thẩm Đại Sơn.
“Há miệng…” Giọng nàng ta nhỏ như tiếng muỗi kêu, trên má cũng bay lên hai vệt hồng nhạt.
Đầu óc Thẩm Đại Sơn “ong” lên một tiếng, chỉ cảm thấy môi chạm vào mép gáo nước lạnh buốt như bị bỏng. Hắn gần như dựa vào bản năng, cứng nhắc há miệng cùng lúc Xuân Nương nghiêng gáo nước.
Nước giếng mát lạnh trôi vào cổ họng khô khát, mang theo chút tanh của đất, nhưng lại ngọt ngào vô cùng.
“Ục…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-o-bien-ai-nang-la-than-tien-song/4943660/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.