Mở hầm rau bên cạnh, khí thối rữa xông lên khiến người ta cay mắt.
Nửa hầm cải thảo héo rũ, trên những bẹ xanh nổi lên những đốm mốc nhờn rít, lá úng bị giày xéo dưới chân tạo thành vũng nước đen chua tanh.
Thẩm Đào Đào bới thùng rau nhấc lên một cây, lá úng “ziss la” một tiếng xé từ lõi rau xuống đến gốc: “Thật là tạo nghiệt! Nguồn sống qua mùa đông của Bắc Cảnh này đã thối rữa một phần nhỏ rồi!”
Lá cải khô héo dính trên tay nàng, Tạ Vân Cảnh nói: “Có thể mang đi cho ngựa ăn.”
“Quá đáng tiếc!” Thẩm Đào Đào nắm lấy bẹ cải úng, “Ta có cách, ta có thể làm cải thảo thành dưa cải chua, như vậy có thể bảo quản đến tận mùa xuân.”
“Dưa cải chua?” Trương Tầm không hiểu, chưa từng nghe qua.
“Chính là cải thảo đổi cách ăn, dưa cải chua muối lên giòn sảng khoái biết bao.” Thẩm Đào Đào vẻ mặt hoài niệm, “Đến lúc đó, dưa cải chua hầm xương ống, đảm bảo thơm ngon đến mức các ngươi rớt lưỡi.”
Mười chín tên thân vệ nghe nói lại có món ngon, đồng loạt dậm chân gầm lên một tiếng long trời lở đất: “Tốt!”
Tiếng gầm kinh động khiến băng nhọn trên trần hầm “rắc rắc” đứt gãy rơi xuống.
Tạ Vân Cảnh siết c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay, bầu trời Ninh Cổ Tháp, từ bao giờ đã đổi sang họ Thẩm? Sáng sớm tinh mơ, hai mươi cái vại lớn đã được dựng lên trong sân dịch trạm.
Nơi tuyết đã được quét sạch, người ta trải những tấm ván cửa cũ vừa được tháo xuống, những người đàn bà của bọn tội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-o-bien-ai-nang-la-than-tien-song/4943652/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.