Than củi trong chậu sắt thoi thóp "lách tách" hai tiếng, những đốm lửa đỏ ngột ngạt khó chịu cố gắng bật lên rồi nhanh chóng lại tối sầm đi.
Cái lạnh thấu xương của Ninh Cổ Tháp dường như có thực thể, âm thầm rỉ ra từ kẽ tường đá, kẽ cửa gỗ, kẽ gạch nền đóng băng cứng ngắc, chui vào tận xương cốt con người.
Tạ Vân Cảnh uống nước, giọng trầm đục, như đang tạo nhịp cho cái lạnh ngập tràn trong căn phòng này. Hắn nâng mí mắt, liếc qua Thẩm Đào Đào đã đi đến cửa: "Nói đi, nhà họ Thẩm các ngươi có gì có thể lọt vào mắt bản quan?"
"Ta!" Thẩm Đào Đào giơ một ngón tay, tự tin chỉ vào mình.
"Phụt! Khụ... khụ khụ..." Tạ Vân Cảnh phun nước ra, còng lưng ho khan đến xé cả tâm can, nước nhỏ giọt từ khóe môi lạnh lẽo xuống xương hàm.
Kẻ gây họa bò lổm ngổm tới gần, đầu ngón tay suýt chút nữa chọc vào yết hầu đang run rẩy vì ho của Tạ Vân Cảnh: "Sao nào? Chê ta à? Ta còn chẳng thèm coi trọng ngươi đâu."
Tạ Vân Cảnh lau đi vết nước trên mặt, hất tay nàng ra: "Thẩm, Đào, Đào..." Hắn rít lên bằng hơi, giọng khàn khàn nghiến răng, "Ngươi coi ta như khỉ mà trêu đùa đấy à?!"
Đến cả xưng "bản quan" hắn cũng không dùng nữa.
Thẩm Đào Đào không phản bác, cầm lấy một quả lê đông lạnh trên cái bàn nhỏ bên cạnh, há miệng c.ắ.n "răng rắc" một tiếng.
Bã đá lạnh hòa lẫn vị nước ngọt đến khé cổ, tràn đầy hương vị của ký ức. Nàng tùy tiện lau khóe miệng, cổ họng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-o-bien-ai-nang-la-than-tien-song/4943641/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.