Cái ổ chuột rách nát đó, trong mắt Thẩm Đào Đào, chẳng khác gì mấy cái khung gỗ mục.
Chưa đi đến gần đã ngửi thấy một mùi ẩm mốc khó chịu.
Mái nhà lợp rơm rách nát bị gió thổi phần phật, mấy cái lỗ lớn cứ thế rộng mở, tựa như đang há miệng đen ngòm cười nhạo.
Kẽ hở trên vách gỗ còn thô hơn ngón tay, gió ùn ùn lùa vào.
Cửa ra vào ngay cả tấm mành cỏ chắn gió cũng không có, hạt tuyết cứ thế bay thẳng vào trong.
Mặt đất trải một lớp cỏ vụn mục nát, tỏa ra hơi ẩm khó tả.
"Chỉ... chỉ ở đây thôi sao?" Hà thị nhìn thấy môi trường này, chân mềm nhũn, nếu không có Thẩm Tiểu Xuyên và nhị tẩu đỡ lấy, suýt chút nữa đã quỳ xuống.
Nơi này còn chẳng bằng chuồng gia súc!
"Cái này có thể ở được sao? Buổi tối không phải sẽ đông thành băng cục hết à?" Thẩm Tiểu Xuyên cũng hít vào một hơi khí lạnh.
Cái sức lực y cố gắng kiềm nén dựa vào sự giận dữ ở cổng dịch trạm, nay đã tan biến hết.
Ngay cả Thẩm phụ, người vẫn luôn thất thần, nhìn thấy căn nhà gỗ bốn bề lọt gió này, sự c.h.ế.t chóc trong mắt cũng hóa thành tuyệt vọng sâu sắc hơn.
"Không được." Giọng Thẩm Đào Đào dứt khoát, tựa như một tảng đá đập xuống khối băng, vừa lạnh vừa cứng, chặn đứng câu than thở "ráng chịu đựng, qua đêm nay là được" của Hà thị.
Nàng gỡ tay ra khỏi bàn tay nắm chặt của Hà thị, bước vài bước đến cửa ổ chuột, ngược lại vươn cổ nhìn sang gò đất bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-o-bien-ai-nang-la-than-tien-song/4943634/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.