Lạnh.
Thấu xương, lạnh đến tận tủy.
Cảm giác như toàn thân bị ngâm trong sông băng ba ngày ba đêm, ngay cả kẽ xương cũng thấm đẫm một luồng hàn khí tuyệt vọng.
Khoảnh khắc ý thức của Thẩm Đào Đào hồi phục, ý niệm cuối cùng còn vương vấn trong đầu nàng vẫn mang theo sự chai sạn của một kẻ làm công tăng ca đến c.h.ế.t: Bản vẽ vẫn chưa sửa xong.
Ngay sau đó, dạ dày truyền đến một cơn đau quặn thắt quen thuộc.
Đói đến mức ruột gan như bị lửa đốt.
Nàng bi phẫn nghĩ, lại quên gọi đồ ăn ngoài rồi sao? Lần này thật sự trở thành quỷ c.h.ế.t đói.
Giữa sự tấn công kép của cái đói và cái lạnh địa ngục này, nàng chợt bừng tỉnh mở mắt.
Không có ánh sáng trắng chói mắt của màn hình máy tính, cũng không có bàn làm việc chất đầy bản vẽ.
Đập vào mắt là bầu trời xám xịt, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Những bông tuyết lớn như lông ngỗng, bị gió bắc gào thét cuốn đi, tựa như vô số lưỡi d.a.o nhỏ, tạt thẳng vào người.
Thẩm Đào Đào rùng mình một cái, hoàn toàn tỉnh táo.
Nàng đang cuộn tròn trong một không gian chật hẹp, không phải chiếc ghế sofa ấm áp trong nhà thuê, cũng không phải chiếc ghế xoay văn phòng.
Dưới thân là tấm ván gỗ cứng nhắc, gồ ghề, khiến toàn thân nàng đau nhức tận xương.
Tấm ván gỗ... vẫn đang rung lắc.
Két kẹt két kẹt, âm thanh khô khốc và tuyệt vọng, tựa như tiếng rên rỉ của một bệnh nhân sắp c.h.ế.t.
Xe tù.
Hai chữ này, mang theo mùi mốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-o-bien-ai-nang-la-than-tien-song/4943631/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.