(18)
Tôi đưa dượng và em họ đến Bắc Kinh, họ bị sốc trước những tòa nhà cao chót vót, em họ rụt rè kéo tay áo tôi: [Chị ơi, điều này có thật không?]
Tất nhiên đó là sự thật, một thế giới tôi chưa từng gặp.
Công ty của tôi ở tầng 30. Tôi dẫn họ vào thang máy, khi họ bước vào cửa thì mọi người nhiệt tình chào đón:
[Chị Phương. Chị đến rồi]
[Hai người này...]
[Bố và em trai tôi.]
Dượng nhìn tôi sửng sốt.
Mọi người nhiệt tình mời họ vào phòng khách: [Người nhà chị Phương là người nhà chúng ta, mời ngồi, tôi đi bưng trà.]
Dượng nhìn chiếc ghế sofa cao cấp trước mặt không dám ngồi lên, hoảng sợ nói: [ Liệu nó có bẩn không...]
Tôi kéo ông với em họ ngồi xuống: [Những năm tháng này, không có dượng, con thực sự không biết sẽ ra sao, tương lai của con có gì, cuộc sống của dượng cũng sẽ có thứ ấy.]
[Con thực sự cảm ơn dượng vì tất cả có được ngày hôm nay]
Đôi mắt của dượng đã đỏ hoe, người đàn ông từng bất khuất này cũng theo thời gian mà tóc đã bạc, tấm lưng rắn chắc cường tráng cũng dần cong lại.
(19)
Tôi đưa em họ đi học, dượng tôi đã quen với cảnh lá rụng về cội nên tôi xây cho chú một tòa nhà.
Tôi đã quyên góp tiền lập quỹ giáo dục cho nữ sinh, mở đường cho làng, dựng bia trên mộ mẹ và cô, sẽ không ai coi thường tôi được nữa.
Khi nhắc đến tôi, họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-lan-nua-tu-danh-van-menh-cho-chinh-minh/3317164/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.