(6)
Tin tôi trở về lan truyền khắp làng, mọi người đỗ xô đến hỏi thăm điểm số của tôi:
[Tiểu Thảo, điểm số của em thế nào? Em đã thi được bao nhiêu điểm?]
[Nghe nói trẻ con trong huyện đều thông minh, có nhiều người học hành rất giỏi.]
[Để có thể vào đại học cháu phải tốt nghiệp trung học.]
Tôi không muốn nói chuyện với họ quá nhiều nên tự mình nói: [Tôi làm bài thi không tốt.]
Họ nghe xong liền tỏ ra vẻ mặt như sau:
[Tsk tsk tsk, tôi biết, con gái chắc chắn không giỏi đọc sách bằng con trai.]
[Tôi nghe em trai cậu đã đạt được hơn 700 điểm trong bài kiểm tra, đứng thứ hai trong thị trấn.]
Tôi không muốn lãng phí lời với họ nữa nên nhanh chóng về nhà.
Vừa bước vào cửa, Phương Quang Minh đã giật lấy chiếc túi nhựa mà chú tôi đưa cho tôi: [Chà, chị thực sự đã mua quần áo mới.]
Bố nghe vậy liền ngừng cho lợn ăn, chạy vào cửa hỏi tôi: [Ai cho con cái này? 1
Tôi không trả lời, chỉ nắm lấy cỗ áo Phương Quang Minh: [Trả lại quần áo cho tao.]
[Nó chỉ là một bộ quần áo, cho em trai con thì có sao.] Cha lên tiếng, đứng về phía em trai: [ Con là chị, phải nhường nhịn em trai.]
Phương Quang Minh được cha che chở, đắc thắng nhìn tôi cười, tôi không nhịn được nữa, dùng hết sức đè Phương Quang Minh xuống đất: [Mày còn không trả tiền cho tao à?]
Phương Quang Minh bị tôi nhéo vào cổ, mặt đỏ bừng: [Bố,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-lan-nua-tu-danh-van-menh-cho-chinh-minh/3317157/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.