Chương trước
Chương sau


Chương 545

Tiểu Cường kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ… mấy người bên Thạch đã thành công?”

Ông Hình tập trung suy nghĩ: “Rất có khả năng! Nếu không, những dây leo con này sao bị biến thành bộ dạng này được?!” Nói xong, ông ta vui vẻ bắt đầu cười to, râu cũng rung rung theo: “Ha ha… Ha ha… Hay! Đốt rất hay!”

Cảm nhận được những chấn động mạnh dưới lòng bàn chân, Tiểu Cường vội bước tới giữ chặt ông Hình: “Ông Hình, chỗ này không an toàn! Theo tôi rút khỏi đây trước đã!”

“Rút cái rắm!”Ông Hình hất tay anh ta ra, trừng mắt tức giận: “Hôm nay, nói gì thì nói ông đây cũng phải tiêu diệt cái thứ hại người này!” Dứt lời, nhặt một khẩu súng phun lửa lên, nhắm vào chúng, mở van ra rồi điên cuồng phun.

Tiểu Cường thấy không thể ngăn cản ông ta lại, quay đầu nhìn nhà thờ, mày lập tức nhướn lên, lập tức nằm úp sấp xuống, kéo mấy thứ đáng ghét dưới lòng bàn chân ra, quỳ rạp trên mặt đất, nghiêng tai lắng nghe, sắc mặt bỗng trở nên khó coi: “Ông Hình! Nơi này sẽ… sẽ sụp xuống…”

Ông Hình ôm súng phun lửa quay đầu: “Cậu đang nói gì? Sao mà sụp được…”

Ông ta vừa dứt lời, dã thú ngủ say ở dưới chân tựa như đã hoàn toàn thức tỉnh, phát ra tiếng rống giận dày đặc, tựa như sắp lật đổ tất cả những người giẫm trên lưng nó!

Ông Hình kinh ngạc, nửa ngồi xổm trên mặt đất, ổn định cơ thể, vội vàng nói: “Tiểu Cường! Mau dẫn người đưa bọn nhóc kia ra ngoài! Nhanh lên!”

“Vâng!”Tiểu Cường gọi vài anh em, nhân dịp trước lúc đất chưa sụp xuống, nhanh chóng chạy về phía nhà thờ.

“Thạch! Đinh Khiên! Chị Điềm!!”Anh ta hét to tên mỗi người.

Lúc này, nhà thờ bị chấn động mạnh một một trận, căn phòng rung lắc, đôi khi có vài thứ từ phía trên rơi xuống. Dây leo của Cỏ Nam Cực dưới lòng bàn chân co rúm hoảng loạn, giống như không biết nên chạy đi đâu.



“Tiểu Cường… Chúng tôi ở đây…”

Mơ hồ, nghe được tiếng của Đinh Khiên.

Tinh thần của Tiểu Cường chấn động, vội vàng tìm phương hướng tiếng kêu phát ra mà chạy tới, quả nhiên tìm thấy bọn họ ở một lối vào tầng hầm dưới lòng đất!

Nhưng bên dưới một mảnh xanh thẳm rậm rạp khiến lòng người sợ hãi, không thể nhìn thấy mấy người bọn họ, Tiểu Cường vội hỏi: “Đinh Khiên! Các cậu thế nào rồi?”Anh ta vội hỏi.

Giọng nói yếu ớt của Đinh Khiên mơ hồ truyền tới: “Còn chưa chết…”

Tiểu Cường nhanh chóng chỉ thị người hai bên: “Dây thừng!”

Có người tiến lên, anh ta buộc một đầu, một đầu khác buộc vào thắt lưng rồi đi xuống.

Cỏ Nam Cực giống như bị thương từ bên trong, không rảnh mà quan tâm tới những kẻ xâm lấn nữa, lúc này Tiểu Cường mới thuận lợi đi xuống.

“Đinh Khiên! Các cậu ở đâu?”

“Ở… ở đây…”Xung quanh đều là Cỏ Nam Cực, không có phương hướng chỉ dẫn, Đinh Khiên buột miệng: “Dùng cái mũi chó cảnh sát của anh ngửi đi!”

Tiểu Cường cũng không tức giận với anh ta, quả thực dừng lại, mũi thở đều theo nhịp, còn nghiêm túc đi tìm.

Khoảng ba, năm giây sau, anh ta mở to mắt, nhìn thẳng vào góc đông bắc, bước vài bước qua, nắm chặt con dao nhỏ trong tay, nắm lấy Cỏ Nam Cực đang bao phủ trên tường rồi cắt đứt nó. Sau khi liên tục cắt đứt mấy tầng, hai má trăng trắng sạch sẽ của Đinh Khiên đột nhiên xuất hiện, anh ta kêu to: “A… Cẩn thận mặt của tôi!!”

Bên cạnh là Thạch bị trói chặt với anh ta, cũng đang trong tình trạng chật vật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.