CHƯƠNG 130
“Ờm, không có gì, nghĩ đến một vài chuyện vui thôi.” Bảo Ngọc đánh trống lảng, cô quyết định sẽ không đem tâm tư của bản thân nói cho anh biết! Không phải không yêu, cô chỉ là muốn bảo vệ đoạn tình cảm này, cẩn thận thưởng thức mùi vị trong đó, cảm nhận thời khắc ở bên anh, từ động tâm biến thành đ ộng tình, cuối cùng ngay cả sinh mạng cũng rung động.
Đó là điều cô chưa từng trải qua, chắc sẽ rất hạnh phúc.
Bảo Ngọc không nói, Tiêu Mặc Ngôn cũng không hỏi, biết cô vui vẻ thì khóe miệng của anh cũng cong lên.
“Anh bây giờ đang làm gì?” Hỏi xong, không đợi cô trả lời, Bảo Ngọc lập tức nói: “Không được nói nhớ em.”
Anh trầm mặc vài giây mới từ từ mở miệng: “Vậy chính là không có gì để làm.”
Cô bật cười, gương mặt xinh đẹp tràn ngập sự quyến rũ mê người, trước đây ngôn từ hay hành động cô đều không để tâm, hiện nay nó lại mang đến cho cô một loại cảm nhận khác. Cứ giống như đang đi trên con đường giữa mộng ảo và hiện thực, tay trái là thiên đường, tay phải là hạnh phúc vậy.
Sau khi tắt điện thoại đi, gương mặt tựa như tranh vẽ của Tiêu Mặc Ngôn khẽ nở nụ cười mờ nhạt như ánh trăng rằm, rất lâu chưa tiêu tán. Cho đến khi người trước mắt tình có chút không kiên nhẫn được nữa lên tiếng: “Cậu Tiêu, chúng ta có thể bàn xong việc chính thì tiếp tục mất hồn được không?”
Nụ cười trên mặt của Tiêu Mặc Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-lan-nua-de-yeu-anh/2715486/chuong-129.html