“Xấu hổ à?” Mặt đối mặt, mắt đối mắt.
Ép buộc vài lần, cuối cùng anh mới lên tiếng: “…Hi Hi.”
Chân mày cô cong lên, ánh mắt sáng rực như sao trên trời.
“Vậy em nên gọi anh là gì?”
Đảo tròng mắt, giọng nói giòn tan: “Lục Chinh!”
Anh lắc đầu.
“Cậu?”
Sắc mặt đen thui.
“A Chinh…” Thì thầm nỉ non, ngọn ngào chảy nước, “Chúng ta đi siêu thị đi!”
“Em muốn mua gì?”
“Rất nhiều. Được rồi, đừng nói nhảm nữa, anh mau đi thay đồ, em cũng đi.”
Dứt lời, chạy vào phòng như một cơn gió, anh đi theo sau lưng cô.
“Anh vào đây làm gì?”
Đàm Hi đang ôm lấy quần áo đã được phơi khô, ánh mắt cảnh giác.
“Đây là phòng ngủ của anh.”
“…”
Lục Chinh kéo cửa tủ quần áo ra, Đàm Hi sáp lại, thấy anh lấy một chiếc áo sơ mi ra theo thói quen, cô ngăn lại, “Anh định đi làm à? Nếu không mặc trang trọng thế làm gì?”
Cô giơ tay ra, lấy chiếc áo thun polo màu trắng ở kế bên xuống, tiện tay lấy luôn một chiếc quần màu cà phê nhạt, nhét hết vào lòng anh.
“Đi, thay đồ.”
Anh bắt đầu cởϊ áσ ngủ, Đàm Hi ngơ ngác, “Anh làm gì đó?”
“Thay đồ.”
“Đi qua phòng ngủ phụ.”
“Đây là phòng anh.”
“Nhưng hôm qua anh đã nhường cho em rồi“.
“Bây giờ không muốn nhường nữa.”
“Được thôi.” Đàm Hi nhún vai, lùi về sau hai bước, ngồi xuống mép giường, tầm mắt rơi vào trên người anh, mang theo nhiệt độ cay nóng và sự tìm tòi nghiên cứu sâu xa, cười trông y như một tên nhóc côn đồ.
Nếu anh đã muốn cởi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-hoan-toan-van-bai-lat-ngua/488135/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.