Trương Lộ trước kia là người thế nào? 
Cho dù đã bao nhiêu năm trôi qua, nhưng Sầm Uất Nhiên vẫn còn nhớ rất rõ, ngay cả tiếng cười của cô ta cũng bén rễ vào tim cô, dưới tác động của năm tháng, nó biến thành một chiếc gai không thể rút ra được. 
Chỉ cần động vào là đau. 
“Muộn lắm rồi, không nghỉ ngơi sao?” Cô rót cho mình một ly nước, uống một nửa, đưa đến bên miệng hắn, “Uống không?” 
Ân Hoán nhận lấy, chỉ nhấp môi chứ không uống nhiều. 
“Sao lại là nước lạnh?” Mày cau lại, nhìn cô bằng một ánh mắt không tán đồng. 
Sầm Uất Nhiên kinh ngạc, “Vây à? Nhưng em thấy khá ổn…” 
“Sau này không được uống nước lạnh!” Hắn vươn tay ra, ôm lấy cô, “Vẫn còn sức xuống giường, xem ra anh chưa đủ cố gắng, làm lại!” 
“Anh chỉ biết làm bậy!” 
“Anh làm vợ mình, là một chuyện hết sức bình thường.” 
“… Lúc nãy là điện thoại của ai vậy?” Sầm Uất Nhiên không muốn hỏi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được. 
“Ồ, một người bạn.” 
“Nam?” Xem đi, hóa ra cô cũng biết giả dối đấy chứ. 
“Là nữ.” 
“Có việc gì hả?” 
“Ừ.” Suy nghĩ, bổ sung: “Việc nghiêm túc.” 
Ân Hoán đặt cô xuống giường, dùng khăn ướt lau đi vết dính dính trên chiếu, sau đó vò thành một cục, ném vào thùng rác. 
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, dường như hắn càng đẹp trai hơn. 
Chẳng trách khi ấy, những đứa bé trong thôn cũng thì thầm ở sau lưng rằng hắn là hồ ly tinh chuyển thế, muốn hút máu người... 
“Sao lại nhìn anh như thế?” 
“Ừ, vì anh đẹp.” Đôi mắt cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-hoan-toan-van-bai-lat-ngua/488121/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.