“Xin lỗi, trẻ con không hiểu chuyện.” 
Đàm Hi cúi đầu, buồn bực đáp một câu, “Không sao.” 
Hai con ngươi đen láy của Cố Tử Hàng xoay chuyển, ghé sát vào tai chú mình thì thầm gì đó, sau đó, Cố Hoài Sâm bế đứa bé đi đến bên cạnh Đàm Hi. 
“Hàng Hàng nói, nó từng gặp cô.” Giọng nói dịu dàng, làm ấm lòng người nghe. 
“Ồ.” Đàm Hi nghĩ, ngay cả giọng nói cũng dễ nghe thế… 
“Ở bệnh viện.” 
“Ồ.” 
“Người phụ nữ điên! Chị chỉ biết nói ồ thôi hả?!” Bạn nhỏ Cố rất tức giận. 
“Ồ.” 
Cố Tử Hàng: “…” 
“Tôi tên Cố Hoài Sâm, là chú Ba của Hàng Hàng.” 
Đàm Hi ngẩng đầu, nhìn anh ta đầy kinh ngạc, Cố Hoài Sâm… 
Cố Hoài Sâm ngẩn ra, một đôi mắt thật đẹp, trong suốt như lưu ly, lạnh như băng tuyết, tràn đầy linh khí, khiến con người ta như đắm chìm vào… 
Nhìn một lần, anh ta liền nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa. 
“Đàm Hi…” Cười khẽ, nhướng mày, “Đàm trong đàm thoại, Hi trong từ nhốn nháo rộn ràng.” 
“Chào cô!” Cười gật đầu, dịu dàng hòa nhã. 
“Người phụ nữ điên!” Bạn nhỏ Cố bặm môi, muốn học vẻ lạnh lùng của người lớn, nhưng về mảng nói vẫn chưa phát triển toàn diện, chữ “hừ” lại đọc thành chứ “ha”, làm cho Đàm Hi cảm thấy rất buồn cười. 
“Ha ha ha ha… nói còn khó nghe hơn trâu!” 
“Chị!” Siết chặt nắm đấm nhỏ, tròng mắt to như trái nho tích đầy sự tức giận, cau mày nhăn mặt, dường như mỗi sợi lông trên người đều có thể dựng lên thành gai bất kỳ lúc nào. 
Rất đơn thuần, rất đáng yêu, rất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-hoan-toan-van-bai-lat-ngua/488117/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.