“Có việc gì à?” Mở ra, dựa người vào cửa…
Tần Thiên Mỹ xách theo hai túi giấy, lắc lắc, “Đưa giày cho mày.”
Đàm Hi ồ một tiếng, giơ tay nhận lấy.
Tần Thiên Mỹ lùi về sau một bước, tránh tay cô ra, “Không mời tao vào trong ngồi à?”
Trong lòng dấy lên sự cảnh giác, đổi một thế đứng thoải mái hơn, Đàm Hi cười đầy ngả ngớn.
“Làm á? Tôi lại không giỏi món đó...”
Tần Thiên Mỹ ngơ ngác, một lúc sau mới hiểu ra, tức đến mức mặt đỏ bừng, “Mày… không biết xấu hổ!”
Nghiêng đầu, ghé lại gần, làn da mịn màng của cô gái như quả trứng gà bóc vỏ, “Này, mặt ở đây, đừng có không muốn.”
Tần Thiên Mỹ nhìn Đàm Hi như quái vật, Đàm Hi nhún vai, mặc kệ cho cô ta quan sát.
“Có thấy được bông hoa nào không?”
“Mày!”
“Vẫn vào làm… chứ?”
“Đàm Hi, mày khiến tao thấy thật ghê tởm!” Nói xong, chạy trối chết.
“Xời, ranh con, ai biết cô muốn vào làm gì chứ?” Mỗi tay xách một cái túi, vào phòng, đóng cửa.
Tặng miễn phí mà, có đồ ngốc mới không cần, mẫu mới nhất của JimmyChoo, lời to rồi!
Nói đến cô ba Tần bị chọc tức đến mức phải bỏ đi, cô ta quay trở về phòng, trong đầu toàn là nụ cười hạ lưu đắc chí của Đàm Hi, “A a a!!!”
Lục Thảo nghe thấy tiếng động, vội đẩy cửa vào, “Sao thế? Ai lại chọc giận con rồi?”
“Đều do Đàm Hi! Cái con ranh đê tiện không biết xấu hổ đó!”
Lục Thảo cau mày, “Chú ý cách dùng từ của con.”
Giàu có đã lâu, bà ta không thích nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-hoan-toan-van-bai-lat-ngua/488114/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.