“Không có chứng cứ thì đừng nói nữa.”
“Ba! Sao ba lại giúp cô ta?!”
“Thiên Mỹ, cô nói sai rồi. Ba là chủ một nhà, công bằng chính trực, giúp lý không giúp tình, cô nói như thế, trừ phi… cô đang nghi ngờ sự phát xét và tính công bằng của ba?” Đàm Hi khẽ cười, khoanh tay trước ngực.
“Tôi không có…”
“Đủ rồi! Thiên Mỹ, xin lỗi chị dâu của con ngay.” Sắc mặt của Tần Tần Huy trầm xuống, đưa ra kết luận.
“Mẹ…” Ánh mắt cầu cứu hướng về phía Lục Thảo, còn Lục Thảo thì cảm thấy khó xử.
“Tấn Huy, con gái còn nhỏ, ông xem…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn chợt nhăn nhó, Đàm Hi tủi thân nhắm mắt lại, “Con còn nhỏ hơn Thiên Mỹ nữa…”
Giọng điệu ngượng nghịu và rất khó chịu, giống như một đứa trẻ khát vọng nhận được sự quan tâm.
“Được rồi, không cần nói nhiều nữa. Sai tức là sai, không liên quan gì đến tuổi tác.”
Lục Thảo cảm thấy cực kỳ tức giận, nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, chắc chắn Đàm Hi đã chết trăm nghìn lần rồi.
Tần Thiên Mỹ tức đến đỏ mặt, đứng im tại chỗ, nhưng vẫn không chịu lên tiếng.
Đàm Hi đùa giỡn với ngón tay của mình, cúi đầu nhắm mắt, cũng không thèm giả vờ khách sáo nói mấy lời kiểu như “không sao đâu”, “thôi bỏ đi”, cô cứ muốn Tần Thiên Mỹ phải mở lời xin lỗi mình đấy!
“Ba, đều là người một nhà, xin lỗi làm gì? Hơn nữa, Đàm Hi cũng không phải là người thích so đo với người khác, đúng không bà xã?” Tần Thiên Lâm cười nói, bàn tay hắn vươn tới bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-hoan-toan-van-bai-lat-ngua/488103/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.