Câu nói đó làm cho hai kẻ đang nấp trong bóng tối phải đơ người ra, sau đó hai kẻ nhìn nhau, không để lộ ra tiếng động nào, kẻ trốn sau thân cây cố gắng hạ thấp cảm giác cho thấy sự có mặt của bản thân.
“Sao hả? Để tôi đi mời hai vị ra đây à?” Ngọc Tình cười lạnh lùng, giọng nói của cô trong đêm mùa thu thế này lạnh lùng hơn bao giờ hết, hai tên đứng trong bóng tối không thể không rùng mình.
Ngọc Tình nói xong liền đi về phía trước, hướng cô đi đúng là hướng về vị trí thân cây to lớn mà hai kẻ đó đang ẩn nấp.
“Ngọc tiểu thư!” hai kẻ đó nhìn nhau, thở dài một tiếng bất lực, đi ra: “Chúng tôi phụng mệnh Lưu lão đại đến để bảo vệ cô.”
“Bảo vệ tôi?” Ngọc Tình khẽ cười, đối mắt to tròn liếc nhìn chúng từ trên xuống dưới dường như có vẻ tin lời chúng: “Nếu như vậy thì cảm ơn hai vị nhé!”
“Không....không có gì.” Hai người thấy bộ dạng của Ngọc Tình liền thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy để tôi tiễn hai vị về nhà!” Ngọc Tình nhếch mép, cô xoay cổ tay, lập tức hai con dao bay ra ngoài, tiếng dao bay trong gió đêm nghe như đã cứa vào màng nhĩ: “Lời của các người hãy đi xuống địa ngục mà lừa quỷ đi!”
Người mà Lưu Lỗ Hàn phái đi chắc chắn cũng không phải kẻ yếu gì, hai người thấy vậy liền nhanh chóng nghiêng người lùi một bước muốn tránh hai con dao đang phi tới, chỉ nghe thấy hai tiếng súng vang lên bên tai, cả cơ thể mất tự chủ mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-hac-dao-cuong-nu/7967/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.