Ngọc Thành ngạo nghễ bước vào nhà, đôi mắt ti hí của ông ta đảo khắp bốn góc nhà như thể đang muốn tìm một núi vàng từ nhà Ngọc Tình ra không bằng. Ngọc Tình cũng đi theo phía sau ông ta vào nhà, rót một cốc nước để trên mặt bàn.
Đôi mắt tròn xoe của cô nhìn chằm chằm vào Ngọc Thành. Ngọc Thành lượn khắp ngôi nhà một lượt sau đó mới ngồi xuống, đưa tay ra cầm lấy cốc nước để trên bàn, vừa với nhấp một ngụm vào miệng liền lập tức nhổ ra ngoài.
Đặt chiếc cốc đánh phịch cái lên bàn, đôi mắt nhỏ tí không vừa lòng nhìn Ngọc Tình, âm thanh lạnh lùng: “Mày cho tao uống cái nước gì đấy hả? Đến một cọng trà cũng không có?”
Ngọc Tình thấy vậy đôi mắt cô ánh lên sự lạnh lùng, miệng nói ra lời không nặng không nhẹ: “Ông muốn uống trà thì nên đi tới nhà cô Hai!” nói xong bản thân cô cũng ngồi xuống ghế, tự rót cho mình một cốc nước rồi uống ừng ực từng ngụm.
Ngọc Thành bị đứa cháu gái như hất cốc nước vào mặt, miệng nói được lắm được lắm rồi lại uống một ngụm nước.
Ngọc Tình đương nhiên nghe rõ Ngọc Thành nói cái gì, môi cô khẽ nhếch cười, lạnh lùng mà vô tình.Nhìn vào ánh mắt của Ngọc Thành là sự bất mãn và tức giận. Nghèo kiết xác à? Ha ha, nếu nhà cô mà là hạng nghèo kiết xác thì ông ta là gì? Là một người cha chỉ suốt ngày biết đục khoét con trai mình à?
Màn thầu vẫn chưa được hấp chín thì Lý Nguyệt đã về rồi. Vừa bước chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-hac-dao-cuong-nu/7948/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.