Ngọc Tình cáo biệt Lâm Chính Đông, đi ra khỏi căn phòng, Phác Vũ mù quáng chạy theo phía sau lưng, giống như một cái bóng, không nói gì, không phát ra bất kì tiếng động gì. Ánh mắt anh không rời khỏi Ngọc Tình, nhẹ nhàng, ấm áp đầy sự yêu thương.
Ngọc Tình lặng lẽ bước đi, cũng không có dự định nói gì với Phác Vũ. Tám năm rồi, tám năm không gặp, thực ra cô đã rất nhớ anh, rất muốn hỏi xem anh sống có tốt hay không. Thế nhưng đó chỉ là ý nghĩ, là mong muốn, cô không làm thế nào nói ra thành lời được.
Năm xưa chính cô đã tìm đến anh, năm xưa cũng chính cô đã bỏ anh trước. vì vậy, cô không thể trách anh rời đi không lời từ biệt, cô không thể trách anh không nhớ tới cô tám năm rồi. thế nhưng cô đã kìm nén không oán giận trách móc, tám năm rồi, Phác Vũ, anh thực sự không có gì để nói với em sao?!
Còn Phác Vũ, vừa muốn nói nhưng lại không dám mở miệng. Anh ta sợ Ngọc Tình sẽ trách anh ta, sợ nghe thấy những lời nói với ngữ khí lạnh lùng của cô, sợ nghe thấy Ngọc Tình nói rằng cô căn bản không hề muốn gặp lại anh, vì vậy anh vẫn không dám mở miệng.
Vậy là cứ như vậy, hai người không ai nói gì, ai cũng đều đợi đối phương mở lời trước, như vậy bản thân mình sẽ cứ thế mà đáp lại thôi. Thế nhưng có những vấn đề đợi cũng không có được, ví dụ như bây giờ.
Ngọc Tình càng bước đi càng tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-hac-dao-cuong-nu/1888538/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.