Lúc này Lý Nguyệt lập tức giống như người máy, Ngọc Tình thậm chí có thể nghe thấy tiếng kêu phát ra từ cổ của bàn khi bàn run lên.
“Tình...Tình Tình.” Lý Nguyệt nhìn Ngọc Tình, môi mấp máy nói lời vẫn còn run, ánh mắt bà tròn xoe lên.
Ngọc Tình nhìn bộ dạng ngạc nhiên không biết nên nói gì của mẹ mình, nhưng cái bộ dạng này của Lý Nguyệt lại làm cô thấy vô cùng đáng yêu, cô liền bật cười.
“Thôi được rồi, mẹ, đừng có nghe anh ta nói linh tinh.” Ngọc Tình nói xong, lườm cho Wiliam một cái.
Wiliam nhìn bộ dạng của Ngọc Tình, môi khẽ mỉm cười, không nói thêm gì. Tuy anh ta biết kể cả anh ta có nói thêm điều gì thì Ngọc Tình cũng chẳng làm được gì anh ta, thế nhưng, vì sau này, anh ta nên nghe lời một chút.
“Mẹ, bọn họ à, đều đến vì muốn ăn cơm nhà mình.” Ngọc Tình khẽ cười, đẩy Lý Nguyệt vào trong phòng, “Ba con ngủ chưa? Mẹ cũng đi ngủ đi, để mình con tiếp bọn họ là được rồi.”
“Ba con vẫn chưa ngủ, ông ấy có việc ra ngoài rồi.” Lý Nguyệt khẽ cười, đưa tay lên vỗ nhẹ vào lưng Ngọc Tình, quay đầu nhìn Phong Nhã Trần và hai người khác: “Các cháu ngồi đi, để cô đi làm cơm cho mấy đứa.”
“Mẹ, con....” Ngọc Tình vừa nghe thấy vậy, lập tức nên tiếng, cô không muốn mẹ mình phải vất vả giờ này nữa.
“Ngoan.”Lý Nguyệt khẽ xoa đầu Ngọc Tình, cười hiền từ.
Ngọc Tình gật đầu, bộ dạng ngoan ngoãn làm cho Wiliam và Lưu Bân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-hac-dao-cuong-nu/1888534/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.