“Bác, các bác quá đáng quá thể, sao lại có thể đưa ba mẹ cháu tới bệnh viện thần kinh chứ!” Trong phòng truyền ra tiếng nói trách móc.
Ngọc Tình đứng ngoài cửa không có động tĩnh gì.
“Lộ Lộ!” tiếng nói của Ngọc An Quân truyền ra: “Ba mẹ cháu bị đưa tới viện tâm thần thì liên quan gì tới chúng ta? Kể cả có liên quan đi chăng nữa thì đó cũng là do bố mẹ cháu tự làm tự chịu.”
Ngọc Tình nghe thấy vậy, miệng khẽ nở nụ cười.
“Không liên quan?” Cô gái thở hắt ra ngoài một tiếng, giọng nói đột nhiên sắc lạnh: “Nếu không phải do Ngọc Tình nhà các người thì ba mẹ tôi phải đi tới viện thần kinh không? Tôi thấy Ngọc Tình nhà các người đúng là đồ không có giáo dục, hỗn láo cả với bề trên.”
Ngọc Tình nghe thấy vậy, cô nhướn mày lên.
“Bốp!” trong phòng truyền ra tiếng cái tát bốp, tiếp sau đó Ngọc An Quân tức giận, lời nói hơi run lên: “Ngọc Lộ, ta nói cho cháu biết! Cháu không có tư cách để nói con gái ta! Nó có thế nào đi chăng nữa cũng hơn cả bố mẹ cháu!”
Trên mặt Ngọc Tình lúc này là nụ cười khá mãn nguyện, trong lòng thấy ấm áp.
“Ông đánh tôi?” Ngọc Lộ nói càng lanh lảnh hơn, dường như cũng sắp khóc: “Không ngờ ông lại đánh tôi!”
“Ngọc Lộ, ở đây không hoan nghênh cháu đâu, hãy đi đi!” Tiếng nói của Lý Nguyệt tức giận nhưng vẫn rất lịch sự vang lên.
“Chỉ sợ hôm nay các người quyết không nổi!” Trong phòng lại vang lên tiếng của một người đàn ông, người đàn ông nói với giọng tự đắc của một kẻ cứ cho mình là trên hết.
Ngọc Tình nhếch mép cười, khẽ thở dài ra một tiếng, tiến lên phía trước, xem ra phải dạy bảo bọn này một trận mới yên, mấy ngày nay thế mà vẫn chưa kết thúc được!
“Ồ, chúng tôi không quyết nổi? Vậy thì tôi muốn hỏi xem chú là cái thá gì? Ở đây có chỗ cho chú nói à?”
Tiếng nói chậm rãi của Ngọc Tình vang lên từ ngoài cửa, đúng lúc đó, cô đẩy cửa đi vào.
Đi vào tới phòng, Ngọc Tình còn chẳng thèm liếc mắt nhìn hai vị khách không mởi mà tới, cô cầm hộp cơm đi vào: “Ba mẹ, con mua cơm cho ba mẹ đây, tranh thủ lúc nóng ăn đi ạ!”
Cầm hộp cơm lên, xới cho ba mẹ mỗi người một bát canh, cho thìa vào bát rồi đưa cho cả hai, Ngọc Tình khẽ cười ấm áp, nhìn còn có thẻ ngây ngô.
“Ngọc Tình!” Ngọc Lộ nhìn thấy Ngọc Tình đi vào, cô ta tức điên lên trút cơn nóng giận trong lòng ra, tiến lên phía trước, tiếng gọi như ra lệnh.
“Chị! có việc gì đấy?” Ngọc Tình thản nhiên như bây giờ mới phát hiện ra sự tồn tại của Ngọc Lộ, cô quay đầu lại, trong đôi mắt là sự ngỡ ngàng.
“Mày là cái con nha đầu đáng chết! Ai bảo mày đưa ba mẹ tao tới viện thần kinh hả?” Ngọc Lộ tiến lên phía trước, đôi mắt xinh đẹp như sắp phun ra lửa, bàn tay thon thả của cô ta định nắm lấy cổ áo Ngọc Tình.
Ngọc Tình khẽ cười, nghiêng người tránh đi: “Em nói này, Ngọc Lộ, cái bộ dạng này của chị nói thật là cũng nên vào viện thần kinh đấy!”
Ngọc Lộ lúc này đang mặc trên người một chiếc áo khoác da màu đen loại ngắn, bên dưới là một chiếc váy, đi trên đôi chân là đôi giày cao gót, đem những nét thanh xuân trên cơ thể thể hiện hết ra ngoài. Đôi má cô ta hơi đỏ, mái tóc thì lộn xộn, đôi lông mi dài được dán trên mắt như sắp bong ra, maccara hàng kém chất lượng khô cứng lại, nhìn cả người cô ta không hề giống một thiếu nữ 14, 15 tuổi chút nào.
“Mày!” Ngọc Lộ tức giận, hai mắt trợn tròn lên, lồng ngực phập phòng, xem bộ dạng thì cơn tức giận cũng không phải nhẹ.
“Tiểu cô nương còn bé tí mà đã độc ác như vậy rồi, người đang làm còn trời đang nhìn đấy, Lộ Nhi nói đúng. Tiểu cô nương, em thế này đúng là không có chút giáo dục nào!” người đàn ông ban nãy không chịu đứng yên mà lên tiếng.
“Chú này là?” Ngọc Tình ngẩng đầu nhìn lên, một người đàn ông tầm 25 tuổi, nhìn có vẻ rất nhã nhặn lịch sự, mặc trên người một bộ đồ thể thao màu trắng, hình như còn là hàng hiệu.
“Chú à! Vấn đề vừa nãy tôi hỏi chú còn chưa trả lời đâu đấy. Xin hỏi chú là cá thá gì? Ở đây có chỗ cho chú nói đấy à?” Ngọc Tình nói giọng nhẹ nhàng, nếu không nghe ý tứ trong câu nói của cô, chỉ nghe tiếng nói thì giọng nói này đúng là vô cùng vui tai.
“Ha ha, tiểu nha đầu, còn bé tí thế này mà mồm mép lanh lợi thế không biết, lớn lên nhất định chắc cũng đầu trộm đuôi cướp đây!” Mắt người đàn ông nhìn sâu hoắm, giọng nói thì trầm trầm nhưng đanh thép.
“Xem ra chú đúng là tự cho bản thân mình là cái thá gì thật!” Ngọc Tình nhướn mày lên: “Tôi có phải đầu trộm đuôi cướp hay không chỉ sợ không liên quan gì tới chú thôi, còn về phần chú, tôi thấy có ba chữ mà cả con người chú đã thể hiện một cách hoàn mỹ đấy!”
Ngọc Tình nói rồi khẽ cười, mở miệng ra nói ba từ với giọng khinh bỉ hơn bao giờ hết: “Kẻ ấu dâm”
“Mày!” người đàn ông nghe thấy ba từ đó, sắc mặt sầm lại u ám, Ngọc Lộ cũng đỏ mặt lên.
Ngọc An Quân và Lý Nguyệt mỗi người tay bưng một bát canh nhưng chưa uống ngụm nào, nhìn ba người, chỉ sợ con gái mình không cẩn thận bị một trong hai kẻ đó làm hại.
Bọn họ đều biết Ngọc Lộ còn nhỏ thế nhưng đã được người ta bao, nhưng bố mẹ người ta không quản thì bọn họ càng không có quyền hỏi, vì vậy đối với đứa trẻ này bọn họ không muốn liên quan nhiều, cũng chưa bao giờ nhắc tới chuyện này. Nhưng không ngờ hôm nay lại bị Ngọc Tình nói ra, bọn họ thực sự sợ Ngọc Lộ xấu hổ quá tức giận làm gì con gái bọn họ.
“Ngọc Tình mày nói cái gì!” Ngọc Lộ sau khi đỏ mặt, lớn tiếng mắng: “Mày cái con rẻ tiền đáng ghét, xem tao đánh chết mày.”
Ngọc Lộ nghiến răng định xông lên đánh Ngọc Tình, Ngọc Tình nhìn bộ dạng của cô ta, khẽ cười: “Chị họ, cái bộ dạng này của chị cực kì giống với cái gì chị biết không?”
Ngọc Tình nói xong không đợi Ngọc Lộ phản ứng lại, cô nói tiếp: “Cực kì giống với con chó bị người ta nói cho tức quá mà đi cắn người ấy!”
“Mày....” Ngọc Lộ bị Ngọc Tình chọc tức, nước mắt không muốn nhưng lại chảy ra.
“Ôi thôi đừng có khóc ở đây, muốn khóc thì ra ngoài mà khóc, đừng có làm bẩn mắt bố mẹ tôi!” Ngọc Tình nói lạnh lùng: “Chú ấu dâm kia nữa, đưa chị ta đi giùm cái! Đừng có ở cùng cái đồ đầu trộm đuôi cướp như tôi, bằng không, bộ phận đồ chơi nào trên người của chú mà có bị thiếu đi thì tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu!”
“Tiểu cô nương, tao khuyên mày ăn nói cho nó cẩn thận, bằng không mày và người nhà mày có gặp phải tai nạn gì bất ngờ là tao cũng không chịu trách nhiệm đâu!”
Người đàn ông với sắc mặt hằm hằm, nói lời dọa nạt.
“Ồ?” Đồng tử mắt Ngọc Tình mở rộng, miệng khẽ cười: “Nếu chú đã nhắc nhở tôi thế, chú nói xem tôi có nên giữ chú ở lại đây mãi mãi không nhỉ?” Ngọc Tình nói xong, cô khẽ xoay cổ tay, một con dao sáng loáng đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay cô.
Cô khẽ đưa cánh tay phải lên, một con dao lưỡi sáng bóng lóe lên, mắt hai người hơi nheo lại, trong ánh mắt là sự kinh hãi.
Người đàn ông nhìn con dao trong tay Ngọc Tình, cảm thấy con dao này dường như rất quen nhưng không nhớ ra là đã nhìn thấy ở đâu.
“Sao hả Yến nhị thiếu gia, cảm thấy con dao này rất quen đúng không?” Ngọc Tình nhìn thấy người đàn ông nhìn chằm chằm vào con dao, dường như đang suy nghĩ gì đó, cô bật cười: “Tôi cũng không ngại để giải thích với chú đâu!”
Ngọc Tình vừa nói vừa từ từ tiến lên phía trước, đứng trước Yến Nhiên, con dao trong tay cô khẽ động đậy, lả lướt chạy trên áo của Yến Nhiên, cô khẽ mở miệng, giọng nói như thì thầm nhưng đủ để cho Yến Nhiên nghe thấy: “Đa số những kẻ đứng đầu của Kiều bang đều chết dưới lưỡi dao này đấy!”
Lời Ngọc Tình vừa dứt, Yến Nhiên lập tức nhớ ra, lúc trước khi mà Kiều bang bị diệt vong, Vân bang bọn họ cũng nhận được một con dao như thế này, nhưng không ngờ con dao lấy mạng bao nhiêu người như vậy lại là của một con nha đầu mới bảy tuổi.
“Yến nhị thiếu gia, chú nói xem tôi có nên giữ chú lại không?” Ngọc Tình lùi về phía sau vài bước, khẽ cười: “Hay là ở lại ăn cơm cùng cho vui nhé?”
“Ồ, không! Ngọc tiểu thư, tôi còn có việc nên đi trước đây!” nói xong Yến Nhiên kéo tay Ngọc Lộ đi ra ngoài mặc cho cô ta vẫn còn đang vùng vẫy muốn ở lại.
Ngọc Tình nhìn thấy hai người rời đi, ánh mắt khẽ cười rồi nghĩ: “Yến nhị thiếu gia, ngươi nói đúng, món nợ của chúng ta sẽ không dễ dàng xong như thế này! Vì vậy chúng ta cứ từ từ mà chơi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]