Chu Thất rốt cuộc không có đi vào, không dám nhìn người đã từng là chính mình, hôm nay chỉ là thể xác. Nàng nhẹ nhàng bước đi thong thả đến trước bàn đọc sách trong thư phòng hắn ngày thường dùng để làm việc. Canh năm, Long Phi Ly đi ra, liền trông thấy cô gái kia ngồi ở trên ghế hắn trước kia có thói quen ngồi, nằm sấp ở trên bàn ngủ thiếp đi. Nàng rõ ràng cứ như vậy ngủ ở chỗ này, hắn nhíu mi một lát, từ từ đi tới. Ai có thể dạy ra nha đầu như vậy? Lần đầu tiên, cái người giật dây này, hắn không cắt nghĩa ra. Ánh trăng chiếu xuống rèm mi của nàng, đáy mắt có phiến vân nhẹ. Nàng mệt chết đi, tựa hồ thật lâu không có ngủ qua một giấc ngủ ngon, không có hoàn cảnh thoải mái, nên giờ nàng ngủ rất sâu. Hắn nhớ rõ trước đây thật lâu, trong đêm khuya, thời điểm hắn còn duyệt tấu chương, có người bình tĩnh nhìn xem hắn. Hắn cười một tiếng, cùng người nọ nói, mệt mỏi đi nằm ngủ đi, trẫm sẽ tới sau. Nàng cười lắc đầu, Long Phi Ly, ngươi nói sau đó nhưng sẽ rất lâu, ta cũng biết mà. Hắn muốn ôm nàng vào đi ngủ, nàng luôn không chịu, nói, ban đêm người làm việc đều tịch mịch, để cho ta bồi bồi ngươi đi. Lại cười nói, Long Phi Ly, ta quan sát thật lâu, ngươi sẽ không đi ngủ khi chưa làm xong chuyện, cho nên ngươi nhất định mệt chết đi mệt chết đi. Hắn cười khiển trách, trẫm không ngủ cũng kêu mệt sao? Nàng nói, ngươi mỗi ngày bận chuyện, có thể ngươi cũng không lại đột nhiên ngủ, như vậy ước thúc chính mình, không phiền lụy sao. Hai đạo bóng dáng bất đồng từ từ chồng chéo. Hắn nhéo nhéo mi tâm... Cô gái trước mắt kia quầng mắt rất sâu... Trong lòng đột nhiên có chút co rút đau đớn, giơ lên tay sờ khóe môi, sắc mặt rất nhanh trầm xuống. Đi tới ôm nàng lên. Nàng ngủ rất sâu, cũng không có tỉnh lại, hắn đẩy cửa thư phòng ra. Cấm quân tại bốn phía đi tuần, ngoài cửa hai thái giám trực đêm sớm tiến lên đón chào, khom lưng cúi chào. "Đem nàng mang ra đi." Long Phi Ly đem trong tay nữ nhân đưa tới. Trong lúc nghi hoặc, cùng đồng bạn nhìn nhau, hai người vừa rồi gặp Hách công công đem cô gái này dẫn tới đây, còn tưởng rằng là cho Hoàng Đế thị tẩm, nhưng bây giờ - - Long Phi Ly nhíu mày, "Như thế nào? Còn muốn trẫm nhiều lời hơn sao?" Hai gã nội thị cả kinh, một người ngập ngừng nói: "Hoàng Thượng, nữ nhân này nên xử lý như thế nào?" Ánh mắt nghiêng qua, Long Phi Ly xẹt qua một phòng đống bừa bộn, cười lạnh nói: "Chỗ của trẫm bị nữ nhân này làm dơ, xử trí như thế nào còn muốn trẫm dạy ngươi sao? Đem nàng giao cho Lục Khải!" ...Nghê Thường kéo áo choàng ở trong vườn từ từ đi tới, hộ vệ trực đêm thấy nàng, vội vàng hành lễ. Nàng khẽ vuốt cằm, lại đột nhiên thấy vài gã hộ vệ điều chỉnh sắc mặt, khom lưng. Nàng ngẩn ra, thân thể đột nhiên chợt nhẹ, có người ôm lấy eo nàng. Tiếng hô nhỏ còn ngậm trong miệng, nàng đã bị người ôm trở về trong phòng - - ngoại trừ trượng phu của nàng, chủ nhân trong phủ này, lại còn có ai? Trong phòng chẳng biết lúc nào có ánh nến chập chờn. "Vương gia?" Nàng nhíu mày nhỏ giọng. Long Tử Cẩm hơi có vẻ không kiên nhẫn vung tay dập tắt ngọn lửa, đem màn giường giật xuống, áp đến trên người nàng. Hai tay bị cố định đến đỉnh đầu, nàng có chút khó chịu thừa nhận hắn xâm lược, hôn dọc theo cổ của nàng xuống. Váy bị giật xuống, nam nhân tràn trề chiếm hữu bàn tay trượt vào địa phương sâu nhất trong thân thể của nàng. Nàng mặc động tác của hắn trên người nàng. Nghê Thường. Lúc động tình, nàng nghe được hắn trầm trọng thở dốc cùng gọi nhỏ. Tử Cẩm. Nàng nhẹ nhàng kêu. Bất đồng là, hắn ở trên miệng nói, nàng ở trong lòng đáp lại. Nước mắt ẩm ướt chảy xuống cổ, nàng nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, ánh trăng đơn bạc, trâm hoa bên cạnh óng ánh. Hắn không nhìn thấy. Như vậy giao triền, xem ra là hắn đối nàng ban thưởng đi. Nhưng nàng nghĩ nàng cũng chỉ nên tồn nửa phân cảm kích, trên người hắn mùi hương thoang thoảng mát lạnh, tối thiểu nhất, mỗi lần trước khi trở về hắn đều tẩy đi mùi thơm đó. Trong hộp, liên đan không biết còn bao nhiêu viên đây. Mỗi người luôn luôn ở vị trí của mình. Nghê Thường nghĩ, vị trí của nàng có lẽ không nên là nữ chủ nhân vương phủ như hiện tại mà nên là vác lấy một cái hòm thuốc bôn tẩu ở trong cung. Thái hậu ngày gần đây thân mang bệnh nhẹ, nàng hiểu rõ Long Tử Cẩm đem Như Phi coi là thân mẫu, bởi vì đó là mẫu thân của hoàng thượng. Canh năm, Long Tử Cẩm lâm triều, nàng cũng đi theo hắn. Nàng đến Hoa Dung cung, chờ Như Phi tỉnh lại, chẩn đoán bệnh cho nàng. Trong ngự hoa viên, sắc trời ánh sáng nhạt, nàng đang từ từ đi tới, vài người nội thị mang một nữ tử toàn thân là máu từ bên người nàng đi qua. Mùi máu tươi xông vào mũi, nàng nhíu nhíu mày, đang nghi ngờ, đối phương nhìn thấy nàng, cung kính hướng nàng hành lễ. Nàng dừng bước vuốt cằm đáp lại, con mắt thốt nhiên nhìn vào mặt cô gái hôn mê trong tay những người kia, nàng lập tức chấn động. Tiểu nô thông minh cổ quái của Trương phủ trong tiệc thọ Hoàng Đế tối hôm qua? Nàng tại sao lại ở chỗ này? Thời điểm kết thúc yến tiệc quay về, bọn họ cùng phu thê Đoàn Ngọc Hoàn, đám người Hạ Hầu Sơ cùng đi, mọi người còn nhắc đến tên nữ tử kia, đều đang suy đoán là dụng tâm của ai. Tất cả mọi người đều mâu thuẫn. Niên hậu đã hôn mê nhiều năm, ngoại nhân không biết, nhưng bọn họ cả đám lại biết Long Phi Ly đem hậu cung của mình giá không. Như Phi xem Long Phi Ly không có thái tử, liền làm chủ đem một chút thiên kim quan viên nhét vào hậu uyển. Long Phi Ly không có phản đối, nhưng trên thực tế, hắn không có qua đêm trong viện phi tần nào. Mọi người cùng Niên hậu tương giao sâu đậm, năm đó chém ngang lưng, Hạ Hầu Sơ xuất cung tìm Hạ Tang cùng công chúa Ngọc Trí, muốn hai người trở lại khuyên can Hoàng Thượng, Ngọc Trí cùng Hạ Tang lúc ấy đang du ngoạn các quốc gia, cùng mọi người tạm mất tin tức, Ngọc Trí sau đó hồi cung vô cùng thương tâm. Long Phi Ly một mực chờ Niên hậu tỉnh lại. Nhưng hắn dù sao cũng là Hoàng Đế, lại còn chưa có thái tử! Mấy nữ nhân trong nội tâm tất nhiên là hi vọng đế hậu chung tình hạnh phúc, nhưng mấy nam nhân không cách nào không lo tình hình chính trị đương thời. Đêm qua tiểu tỳ Trương phủ làm cho Long Phi Ly nổi lên chút ít dao động, nàng cùng Tinh Oánh, công chúa Ngọc Trí đều lo lắng trùng trùng, buổi tiệc tan trước khi rời đi, công chúa Ngọc Trí còn hận hận cắn răng nói sai giúp kia hầu gái, chớ nói Ngọc Trí, trong lòng nàng cũng quá mức căm hận Niên tiểu Thất. Hiện tại - - sờ máu tươi phía trên tấm áo màu vàng nhạt, nổi lên lòng trắc ẩn của thầy thuốc, vài tên nội thị đó cùng nàng thân thiết hết sức, nàng cuối cùng mở miệng, "Thử hỏi vài vị công công một tiếng, cô nương này làm sao vậy?" "Hồi vương phi nương nương, này tiểu nô xảo quyệt làm dơ bẩn thư phòng hoàng thượng, nô tài lĩnh chỉ đem trách phạt, hiện đưa đến Nội Vụ phủ, Lục tổng quản chắc đã theo hoàng thượng lâm triều, chờ tổng quản trở lại xử trí." Nghê Thường cảm thấy rùng mình, "Là ý tứ hoàng thượng?" Vài tên nội thị hơi chần chờ, lại nhanh chóng gật gật đầu, còn nói như Vương phi nương nương nếu không có phân phó khác, mấy người liền cáo lui. Nghê Thường gật gật đầu, đang muốn tránh ra, lại nghe được âm thanh yếu ớt, cùng với vài tia nghẹn ngào hàm hồ truyền đến, "Long Phi Ly, con của ta chết, ngươi lại để nàng sinh con cho ngươi... Long Phi Ly, ngươi đánh ta, Thôi cô cô, có thuốc viên làm cho người ta sốt cao không lùi hay không, Tuyền Cơ cầu xin ngươi." "Thôi cô cô, bảo trọng... Ta rốt cuộc không trở lại." Nghê Thường hoảng hốt, cái hòm thuốc trong tay đột nhiên rơi xuống đất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]