Sau đem "Niên tiểu Bát" oán thầm, Chu Thất hướng Long Phi Ly mắng vài chục lần, hắn rõ ràng mặc kệ nàng, vứt nàng trở về cho Lưu Thi Mẫn. Hắn người này thâm trầm buồn bực, dầu gì nàng cũng cùng hắn chung giường chung gối ba năm, hắn rõ ràng có chút không kiểm soát... Nàng biết rõ! Nàng có chút bực mình vén rèm cửa xe ngựa, bên tai là âm thanh Ngọc Hoàn cùng Thi Mẫn thấp giọng trò chuyện. Thời gian, bây giờ là: yến tiệc tàn đã quá mức muộn. Địa điểm: trên đường rời cung. Lừa gạt chiêu này đến chó cũng không khỏi ói máu, vẫn không được lưu lại. Chết đi, phá đi, thời điểm cùng giường với Truy Truy không thấy ngươi lạnh lùng như vậy, đừng để ta trở về, trở về ta làm cho cực khổ chết ngươi! May mắn Thi Mẫn là nữ tử tốt, mặc dù chứa đầy bụng nghi vấn, nhưng "Niên tiểu Bát" thuận thế giải thích, nàng nghe theo "Niên tiểu Bát" cũng không có ép hỏi nàng. Nàng giương mắt nhìn xe ngựa phía trước - - Trương Tiến cùng Phương Họa Tình cùng ngồi, khẽ nhíu mày, Thi Mẫn liền thôi, Trương Tiến người này không thể ứng phó rồi. Sau này trở về, hắn sẽ không nói gì sao? Nhất định sẽ không! Nếu tiến cung, phải từ ai ra tay mới tốt? Long Tử Cẩm bọn họ, đều cùng Tuyền Cơ giao hảo, đêm nay nàng đã lộ mặt, bọn họ chỉ sợ đã xem nàng có dụng ý khác - - Nàng vuốt vuốt ót, trầm ngâm. Đột nhiên có tiếng vó ngựa cấp tốc, trong bụng nàng rùng mình, thời gian này, hướng ngoài hoàng thành đi đều là xe ngựa quan quyến tham yến, người một mình cưỡi ngựa, chẳng lẽ là võ tướng? Nàng đang nghĩ ngợi, một người ngồi khoái kỵ từ trước mắt xẹt qua, cùng lúc đó nàng kéo xuống mành trướng, không muốn nhiều chuyện, lại nghe được âm thanh bén nhọn từ bên ngoài truyền đến. "Xin hỏi đây là ngựa Lại bộ Thượng Thư Trương đại nhân ngồi?" Thanh âm này ẻo lả ôn nhu, Chu Thất lấy làm kinh hãi, người nọ là nội thị! "Hách công công hữu lễ... Chuyến xe này đúng là xe Trương Tiến." "Trương đại nhân, có thể hay không dừng xe ngựa lại, chúng ta mang đến khẩu dụ của thái hậu, đến truyền lời nói." ... Xe ngựa lắc lư, lại đột nhiên dừng lại, Lưu Thi Mẫn đôi mi thanh tú ẩn chứa nghi ngờ, Chu Thất mới vừa kịp cùng Ngọc Hoàn trao đổi ánh mắt, mành trướng liền bị người vén lên. Trương Tiến ánh mắt thâm trầm, nói: "Các ngươi đi ra một chút." Ra ngoài, thấy một người trung niên nam tử đứng cạnh ngựa, mũi ưng, chắp tay sau lưng, liếc mọi người một vòng, cuối cùng định tại trên người Chu Thất, nói: "Tiểu Thất cô nương, thỉnh cùng chúng ta đi một chuyến." Ngọc Hoàn giật mình nắm Chu Thất tay, Chu Thất vỗ vỗ tay của nàng. Cách đó không xa Trương Tiến nhìn xem nàng, thần sắc như hối. Ngọn đèn dầu như hạt đậu, tẩm cung thái hậu, cũng không có đèn đuốc rực rỡ. Như Phi nằm nghiêng ở trên giường thái phi, giống như đang ngẫm nghĩ cái gì. Chu Thất kiềm chế nghi hoặc sầu lo trong nội tâm, làm lễ cùng nàng, Như Phi thản nhiên: "Tiểu Thất cô nương, ngồi đi, không cần giữ lễ tiết, chỉ cần như tại bữa tiệc bình thường." Hách công công dẫn nàng tới ghế ngồi, Chu Thất cũng liều mặc kệ gì sẽ đến, từ trên mặt đất đứng lên, ngồi vào bên cạnh ghế, chờ Như Phi lên tiếng - - hiểu là từ bữa tiệc tiểu nô "khác người" đưa tới chú ý của Như Phi. Chỉ là, Như Phi tuyên nàng trở lại không biết cuối cùng có dụng ý gì, đừng đem nàng giết chết là được. Nàng đang cúi đầu đoán, lại nghe âm thanh Như Phi truyền đến, "Cô nương tính tình hoạt bát, chẳng những là Hoàng Thượng, ai gia cũng thấy thật hợp ý. Cô nương có thể có ý đi hầu hạ Hoàng Thượng?" ... Từ phía trước đèn cung đình trong tay người chiếu ra quang ảnh, như sợi dài nhỏ, kéo lê nhàn nhạt ánh sáng trên mặt đất, đi trên đường trước kia đã đi qua nhiều lần, Chu Thất cười khóc khó tả. Xác thực không dự đoán được nội dung buổi nói chuyện Như Phi với nàng. Trên thực tế, đương kim thái hậu cũng không nói gì cùng nàng. Hầu hạ Hoàng Thượng, bốn chữ đã bao hàm tất cả. Trên yến hội, ai quản ngươi chân tình hay là đùa giỡn, nàng chính là cô gái có ý câu dẫn thân thuộc với vua. Mà Như Phi thấy, Hoàng Đế cũng tựa hồ đối với nàng... động chút ít tâm tư. Chỉ là, trong bữa tiệc, so sánh với ba năm trước đây, phi tần mặc dù không có cấp tốc tăng lên, nhưng người mới cũng tăng nhiều, ba năm nay, dù cho không bốn phía tuyển tú, Nội Vụ phủ cũng tuyển không ít nữ tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp tiến cung. Người nọ tựa hồ cũng không ngăn cản. Vì sao Như Phi còn muốn đưa nàng trở về nội uyển? Đương nhiên, đối với nàng là chuyện rất may mắn. Cùng Như Phi chung sống vài năm, nàng lần đầu tiên tự đáy lòng cảm kích nữ tử kia. Nàng vuốt cánh tay, nghĩ tới trên cánh tay bị mấy lão ma ma ở trong phòng tối ấn thêm vật mới kia, bấc giác thấy chua xót. Thả ống tay áo xuống, Long Phi Ly từ từ đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống. Mới vừa đem Lục Khải đuổi đi, Lục Khải còn có trên tay bài tử các viện phi tần. Hôm nay là sinh nhật của hắn, tựa hồ tất cả mọi người cho là hắn không nên túc trực trong Trữ Tú Điện. Hắn tự giễu cười một tiếng, ánh mắt gợn sóng, nhìn bọt nước trên tay. Hắn mới vừa từ nội thất đi ra sau khi lau thân thể nàng, đính vào phù bình an. Theo như Ngọc Trí nói, Lưu thị cùng nàng quen biết, tựa hồ cũng không giả. Chỉ là, Niên tiểu Thất - - tiểu tỳ Trương phủ, lại cũng không do Trương Tiến xui khiến. Trương Tiến còn không dám làm vậy. Mặc dù, kể từ khi trọng tướng Trương Tiến được vào Hàn Lâm viện cho tới vị trí hôm nay, người thư sinh này góc cạnh cùng khí phách trước kia bị mài dũa đến hầu như không còn. Hắn lạnh lùng cười một tiếng, là chủ ý của người nào. Bởi vì hắn ba năm nay không đụng nữ nhân? Ngoài cửa, tiếng bước chân từ xa tới gần, trở nên phức tạp. Hắn nhẹ nhíu mày. Âm thanh Lục Khải truyền vào. "Hoàng Thượng, thái hậu nương nương có câu mang tới." Không hiểu sao hắn nảy sinh một tia bực bội, nhắm mắt lại, ngón tay ở trên bàn nhẹ gõ. Cửa thư phòng, nhẹ nhàng mở ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]