"Không cho phép bởi vì vậy giết người! Ta cũng không muốn những nữ nhân khác thay ngươi sinh con! Con của ngươi chỉ có thể là ta sinh, ta không muốn ngươi lại đi đụng những nữ nhân khác!"
Có lẽ trong thời gian này nàng quen được hắn sủng ái, nàng bị khơi dậy tính tình, rống lên.
Hắn ôm nàng vào trong ngực, xít sao đè nặng, "Trẫm nghĩ, nếu chúng ta không có hài tử, trẫm liền đem hài tử của thập đệ làm con thừa tự, giao cho ngươi nuôi, gọi ngươi làm mẫu hậu, được không?"
"Nó cũng là con cháu Long gia, trẫm có thể đem ngôi vị hoàng đế truyền cho nó, trẫm dạy nó văn thao võ công, dạy nó trị quốc phương lược, ngươi dạy nó..."
Rốt cuộc nàng sững sờ từ trong ngực hắn ngẩng đầu, trừng hắn một hồi lâu, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, hắn cau mày nói: "Ngươi thật đúng là không có gì có thể dạy."
Nàng lập tức nổi giận, "Ta có thể dạy, ta có thể dạy, ta biết làm cơm."
Lần này, ngược lại, hắn nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu.
"Được rồi, ngươi có thể dạy." Chần chờ một chút, hắn nhếch môi cười, có điểm miễn cưỡng nhường nhịn tiếp nhận lời của nàng, "Ngươi dạy....nấu cơm."
"Ừ, tốt." Nàng lúc này mới hài lòng vừa khóc vừa cười dựa trở về trong ngực hắn. Qua một hồi lâu, nàng buồn bực nhỏ giọng: "Lão Thập còn không có đón dâu, ở đâu ra hài tử?"
"Đón dâu còn không đơn giản sao?"
"Truy... Như Ý sẽ không gả hắn ta."
"Thôi Nghê Thường không được sao, ừ?"
Nàng ánh mắt sáng lên, "Nghê Thường?"
Lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-duyen-bao-quan-on-nhu-cua-ta/873533/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.