Giao nhân điện, trong đầu dĩ vàng kia vụt hiện lên một đoạn ngắn, nàng thật sự là vị sườn phi Mạc Bính kia của Long Vương?
Nàng vẫn đau lòng vì Tía Tô.
Đây rốt cuộc tính là gì đây? Đời trước chiếm lấy hạnh phúc của Tía Tô, đời này lại cướp đi hạnh phúc chuyển thế của nàng.
Chém eo . . . . . cho nên hiện tại mới có báo ứng này sao? Chu Thất co rút lại, một cái chớp mắt, vạn ý niệm ùa đến.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, “ A Thất.”
“Lưu Cảnh, ngươi đã trở lại.” Chu Thất cười cười, thân mình vẫn không hề nhúc nhích.
Lưu Cảnh lạnh lùng nhìn chằm chằm Tố kính, nhẹ cong khóe môi, đột nhiên, giương tay. Chu Thất chỉ cảm thấy trước mắt có ánh sáng hiện lên, toàn bộ hình ảnh trong Tố kính đều biến mất.
“Ngươi làm gì vây?’’ Chu Thất thất kinh.
Lưu Cảnh liếc nhìn nàng một cái, đột nhiên ngồi xuống cạnh nàng.
“Thương tâm như vậy, thì xem làm gì!”
“Lưu cảnh, ta không muốn cãi nhau với ngươi, ngươi đừng chọc ta.”
“Nga, bắt chước người khác chơi trò u buồn, thôi kệ vậy, A Thất, cho ngươi dựa vào một chút.” Lưu Cảnh vỗ vỗ chân mình.
Chu Thất sửng sờ một chút, khóe miệng co dật, dở khóc dở cười, rất hiếm khi được thấy bộ dạng này của Lưu Cảnh, đương nhiên, số lần nàng gặp mặt hắn cũng không nhiều, nhưng rất quen thuộc, bởi vì nó cũng thế . . . . . sói con của nàng.
Con sói kỳ quái. Lúc còn là một chú sói con thì thực ôn thuận, ít nhất là đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-duyen-bao-quan-on-nhu-cua-ta/873513/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.