Khánh gia năm thứ mười lăm cứ thế trôi qua. Nàng bị giam trong lao.
Tại nơi đó mặt người lãnh khốc, bóng dáng lạnh lùng quyết tuyệt rời xa.
Mùa xuân năm thứ mười sáu, Niên gia bị tịch thu gia sản, nàng bị giáng chức làm cung nữ, một cung tỳ chuyên làm những công việc nặng nhọc.
Nghe nói, hoàng hậu, Hoa Tuệ nhị phi khi đó rất được sủng ái.
Những ngày này trôi qua thật khổ, thân thể nàng, lòng nàng, nàng không biết vì sao hắn muốn đối xử với nàng như vậy, hắn không nói gì với nàng, nàng cứ nửa tin nửa ngờ mà sống qua ngày.
Sau đó bắt đầu tuyệt vọng.
thậm chí chờ hai người mang hết những giả dối ra thiêu rụi, mang tro tàn thổi tan đi, rồi cứ vậy mà xem như không còn gì.
Đoạn ngày sau vậy mà lại có điểm bình thản như nước.
Trừ, sói con vẫn không thấy bóng dáng. Nghe Tiểu Lữ Tử nói, lần cuối nó ở bên nàng là đêm trong đại lao. Khi đó, cung nhân Phượng Thứu cung vẫn còn đầy đủ.
Trừ, Thúy Nhi đã chết. Nàng chết vào đêm người nọ đến nhà lao, trước đêm Niên phủ bị chém đầu. Khi đó, toàn bộ hoàng cung đều nói hoàng thượng phải giết Niên phi.
Vốn, Thôi cô cô nói Thúy Nhi có lẽ có thể sống qua mùa đông này, còn có thể đứng lên đi lại, bởi vì ánh mắt nàng rất sáng, khi nàng nhìn Niên phi nương nương, đôi mắt như lóe sáng, ương ngạnh nghĩ rằng sẽ kiên trì sống sót để có thể chăm sóc người thật tốt.
Nhưng, nếu muốn vậy thì sao lại phải ra đi?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-duyen-bao-quan-on-nhu-cua-ta/873511/chuong-398.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.