Ngón tay Chu Thất vuốt ve mặt kính, trong gương, cảnh xuân tươi đẹp của ba năm thời gian vẫn còn đang hiển hiện.
Chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày mình vậy mà có thể nhìn thấy được cuộc đời của bản thân sẽ trôi qua thế nào, cũng chưa từng nghĩ thời gian vui vẻ lại ngắn ngủi trôi qua trong thoáng chốc.
Nàng đột nhiên nhắm mắt lại.
Kỳ thật không cần xem Tố kính, có một số việc nàng như thế nào lại không nhớ ra được?
Linh hồn trong thân thể Như Ý đã không còn là Như Ý, nàng cũng không biết linh hồn kia là ai, có lẽ Như Ý tự sát đã cho du hồn kia một cơ hội.
Nàng có chút hoảng hốt khó hiểu, nàng không hiểu câu ” Là ngươi” mà Như Ý thốt lên khi nhìn thấy Long Phi Ly là có ý gì.
Nàng thậm chí không kịp cùng Như Ý nói gì, thì một gã sai vặt khác của Long Tử Cẩm đã đến thúc giục, nói xa giá mà Thái Hậu an bài đã ở bên ngoài cửa cung.
Mi tâm Như Ý nhíu chặt, nàng liếc mắt nhìn Long Phi Ly, rồi ly khai.
Ánh mắt ấy tràn đầy phức tạp.
Khi đó Tuyền Cơ cũng từng muốn gặp nàng ta, nhưng Như Ý đã xuất cung, nàng sẽ không gặp lại cô gái kia nữa.
Khánh gia năm thứ mười lăm, mùa đông trôi qua rất nhanh, nhưng cuối năm đó, lại xảy ra một chuyện mà nàng trở tay không kịp.
Lúc đó, Chiến Phong đã mang quân đến biên cảnh, Ôn Như Khải đi theo —- biên thùy lại xảy ra đại sự.
Tây Lương cùng Hung nô thường có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-duyen-bao-quan-on-nhu-cua-ta/873507/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.