Chương trước
Chương sau
Long Phi Ly đón nhận cái đệm, đặt một cái ở trên mặt ghế, ấn Tuyền Cơ ngồi xuống, lại thả một cái ở bên hông Tuyền Cơ, vuốt vuốt mái tóc của Tuyền Cơ, nói: “Chỗ thắt lưng này tạm thời vẫn phải chú ý một chút, hôm khác trẫm bảo Thái y viện làm cho nàng một cái đai lưng, quấn thắt lưng lại, tốt nhất không thể để nhiễm phong hàn.”
Long Phi Ly vốn không quan tâm, mặc kệ người khác, Bạch Chiến Phong khinh đạm nhấp rượu, những người khác sớm biết nên cũng không nói gì, chỉ có Tuyền Cơ cảm thấy trên mặt đỏ bừng như bị hỏa thiêu.
Mọi người đều ngồi xuống, Nhạc Tinh Oánh sững sờ ngập ngừng, Hoàng Thượng không nhắc đến mỗi mình nàng, nàng nên ngồi như thế nào đây?
Đoạn Ngọc Hoàn khẽ liếc nàng một chút, làm như vô tình kéo một cái ghế dựa ra, ngón tay khẽ kéo ống tay áo của Tinh Oánh, âm thầm nháy mắt ra hiệu.
Tinh Oánh hiểu ý, âm thầm cảm tạ. Đoạn Ngọc Hoàn tiếp tục kéo một cái ghế khác, lần lượt cùng Tinh Oánh ngồi xuống.
Tuyền Cơ liếc xéo Long Phi Ly một cái, hóa ra trong thứ tự chỗ ngồi này còn có Càn Khôn nha, rõ ràng là muốn tạo thuận lợi cho Đoạn Ngọc Hoàn mà.
Long Phi Ly thản nhiên đối diện ánh mắt của Tuyền Cơ, bàn tay bên dưới nắm lấy tay nàng.
Tuyền Cơ vốn vẫn không yên lòng về người không mời mà tới này, không biết hắn tới là tốt hay xấu, nàng rụt tay tránh, nghĩ nghĩ bèn đặt lên bàn nhấc tách trà lên, khiến hắn nhìn thấy được nhưng lại không nắm được.
Long Phi Ly cũng không tức giận, nhẹ nhàng cười, nói: “Gia yến diễn ra ở Phượng Thứu cung, vậy thì hết thảy đều do nương nương các ngươi làm chủ, trẫm coi như là khách của Niên phi, lúc nãy trẫm vượt quá chức phận an bài số ghế, Niên phi không có ý kiến gì chứ?”
“Nô tì không dám.” Tuyền Cơ trong lòng nín thở: ngươi không vượt cũng đã vượt, còn nói hết thảy đều do Niên phi làm chủ gì nữa chứ!
Long Phi Ly cùng mọi người nói vài câu, thức ăn đã được dọn lên, bắt đầu khai tiệc. Ngọc Trí đeo khăn che mặt, ăn thật chậm, ngẫu nhiên nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt len lén nhìn Hạ Tang ở bên kia rồi lại im lặng cúi đầu ăn.
Hai mắt Tuyền Cơ cơ hồ luôn dán vào người Hạ Tang cùng Ngọc Trí, mấy lần suýt chút nữa đã đem thức ăn nhét vào trong lỗ mũi, ngoại trừ Ngọc Trí lúc nào cũng cau mày ra thì những người khác đều bị động tác của nàng chọc cười.
Hạ Tang thản nhiên mỉm cười, sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra một chút manh mối nào. Long Phi Ly bên cạnh lại càng khó đoán hơn, một câu cũng không thốt ra khỏi cổ họng. Tuyền Cơ không hiểu được tâm tư của hắn, thấy mặt mày Ngọc Trí lã chã chực khóc thì trong lòng hơi sốt ruột, suy nghĩ một chút bèn bưng chén rượu, cười nói: “Một chén rượu nhạt, nô tì ở chỗ này thay Hoàng Thượng tạ ân Hạ Tang đã cứu mạng Ngọc Trí của chúng ta.”
Nàng nói xong nâng chén hướng về phía Hạ Tang, Hạ Tang lập tức đứng lên kính cẩn đáp lễ.
Tuyền Cơ lại nói: “Chén rượu này xem như thay Hạ Tang cùng Ngọc Trí đuổi xúi quẩy. Mọi người hãy cùng cạn một chén đi.”
Mọi người mỉm cười cạn chén, lại cùng Ngọc Trí nói vài lời an ủi thân thiết, Tuyền Cơ quay đầu lại nhìn Long Phi Ly, cười nói: “Ngày mai Hạ Tang thành thân, mọi người hôm nay vừa vặn tập hợp cùng nhau, vậy hãy cùng chúc mừng hắn, Hoàng Thượng có đồng ý không?”
“Ừh.” Long Phi Ly gật đầu, nâng chén rượu hướng Hạ Tang.
Hạ Tang rùng mình, hắn đi theo Long Phi Ly nhiều năm, mặc dù không thể hoàn toàn đoán được tâm tư thâm trầm của Long Phi Ly nhưng rất đối với thần sắc của Long Phi Ly thì hiểu rất rõ, đa phần đều có thể đoán được là hắn đang vui hay đang giận.
Vừa rồi Long Phi Ly cố ý liếc mắt một cái, ẩn ý nhắc nhở, hòng thượng đã biết chuyện của mình cùng Ngọc Trí rồi sao?
Ngọc Trí… Đêm trước khi hồi cung, hắn đã nói với nàng là trở về sẽ đi thỉnh tội với Hoàng Thượng nhưng đắn đo mãi, hắn vẫn chưa làm như thế, hắn sợ Hoàng Thượng trách phạt nàng. Nàng là kim chi ngọc diệp, ngày xưa, Hoàng Thượng còn chưa hẳn không trách hắn có tư tưởng gì đối với nàng, huống chi hôm nay hắn đã trở thành kẻ tàn phế? Niên phi biết thì cũng không có gì kỳ quái, chắc hẳn nàng đã nói gì đó với Niên phi nên mới có chuyện gia yến hôm nay. Bằng không thì với sự cẩn thận cùng thương yêu của Niên phi đối với nàng thì nhất định biết lúc này nàng không thích náo nhiệt, làm sao còn có thể mở yến tiệc gì chứ?
Hắn không dám cùng nàng thân thiết, không muốn nàng vì báo ân mà ủy khuất chính mình nên tiện lời đưa ra chuyện thành thân để diệt bỏ ý niệm trong đầu của nàng đồng thời cũng chặt đứt vọng tưởng của chính mình.
Đêm đó, suýt chút nữa hắn đã hủy nàng…
Lúc này, Tuyền Cơ khẽ than một tiếng, nói: “Hạ Tang cũng thành thân rồi, vậy còn Ngọc Trí chúng ta thì sao?”
Gương mặt Tuyền Cơ ở ngay trước mắt Long Phi Ly, ngữ điệu nhẹ nhàng, hơi thở nhè nhẹ phả vào mặt khiến trong lòng Long Phi Ly khẽ rung động, sự bất mãn lúc vừa mới tiến vào tiêu tán đi rất nhiều, hắn thấy nàng muốn nhắc đến chuyện Ngọc Trí thì bất giác khẽ nhướng mày.
“Sao nương nương lại nói thế?.” Mặc dù không biết Tuyền Cơ có ý gì, như Tinh Oánh nhớ tới lời Tuyền Cơ dặn bèn cười đáp lời: “Muội muội của Hoàng Thượng chẳng lẽ còn phải lo không gả đi được sao? Hơn nữa công chúa Ngọc Trí là muội muội Hoàng Thượng thương yêu nhất.”
Giao tình nhiều năm nên vừa rồi mọi người rất chịu khó an ủi Ngọc Trí, nhưng lúc này —— Tuyền Cơ liếc nhìn một vòng bàn tiệc, thấy từ Long Phi Ly trở xuống, mấy nam nhân kia đều tích tự như kim*, nàng biết bọn họ cũng khó xử, nhưng Ngọc Trí sắp bật khóc rồi, nàng cũng đành bất chấp tất cả, nói: “Tinh Oánh, nếu là lúc trước thì chuyện đó là đương nhiên, nhưng hiện tại ai còn chịu lấy xấu nha đầu chúng ta nữa chứ.”
Nàng vừa thốt ra câu này thì trừ Long Phi Ly ra, toàn bộ mọi người đều biến sắc. Cổ tay Ngọc Trí vốn đang chậm rãi và cơm cũng cứng lại.
Hạ Hầu Sơ thầm nghĩ vị nương nương này quả thật chẳng kiêng kỵ gì, vội lên tiếng: “Công chúa tính tình thanh nhã, hiểu tri thư, thông âm luật, có câu cưới vợ cầu hiền thục, cho dù là dân chúng bình thường cũng noi theo lẽ này chứ huống chi quan lại, hơn nữa công chúa lại là kim chi ngọc diệp —— ”
‘Ta còn sợ là các ngươi không lên tiếng ——‘ Tuyền Cơ khóe miệng khẽ nhếch, “Quan lại trong lời này cũng bao gồm Trạng Nguyên lang chứ?”
Nàng nói xong, bàn chân khẽ khều khều giày Long Phi Ly, muốn hắn bảo Hạ Hầu Sơ cùng phối hợp với nàng, dù sao nam tử không thể so với Tinh Oánh, không thể dễ dàng xuất nhập hậu cung, việc này cũng chưa nói trước với bọn họ, lúc này chỉ có thể tuỳ cơ ứng biến.
Giày thêu của nàng còn chưa kịp đá đến chỗ hắn thì một bàn tay to lớn đã đặt lên đầu gối của nàng, chỉ nghe Long Phi Ly thản nhiên nói: “Hạ Hầu cùng Ngọc Trí tình nghĩa khá tốt, nếu là Hạ Hầu, trẫm cũng là đỡ lo.”
Hạ Hầu Sơ nghe vậy thì sửng sốt, lên tiếng cũng không phải, không lên tiếng cũng không phải. Lời của Niên phi vốn đã làm khó hắn, hiện tại Hoàng Thượng lên tiếng, chẳng lẽ hắn có thể nói không sao!
Lúc này, Hạ Tang vừa ngước đầu lên, nhẹ giọng nói: “Bẩm Hoàng Thượng, Trạng Nguyên gia từ nhỏ đã có hôn ước.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.