Sắc mặt Lãnh San đỏ lên vì thẹn, miệng ngập ngừng hỏi:
– Ngươi có chê ta làm nghề này?
Hạ Tang lắc đầu làm Lãnh San cười đến là vui vẻ:
– Vậy ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, cái vòng tay kia là do ta đoạt được từ một vị tiểu thư giàu có.
– Ồ, vậy sao.
Những chiếc bóng nghiêng ngả từ rừng cây đổ xuống gương mặt Hạ Tang, loang lổ ma mị, đôi mắt hắn chớp cái đã lạnh đi:
– Hạ công tử. – Lãnh San cúi đầu nói chuyện cùng Hạ Tang nên không hề phát hiện ra ánh mắt lạnh băng của hắn, chuyên chú bộc bạch. – Nơi này cách nhà ta khá gần, cảnh sắc trong núi cũng rất đẹp, sao ngươi không đi lên du ngoạn, xem như không uổng công đến quận Nhạc Dương một chuyến.
Lãnh San vốn nghĩ hắn sẽ vui vẻ đồng ý, nào biết hắn lại nhẹ giọng nói:
– Tiểu thư làm nghề này chắc đã gặp qua rất nhiều bảo vật. Nhìn chiếc vòng ngọc kia có thể thấy thủ nghệ rất tinh xảo, tất không phải vật bình thường; mà nữ tử có thể xứng mang món trang sức này cũng tất không tầm thường. Thật không biết tiểu thư thiên kim kia là người phương nào? Lỡ như gặp phải người khó dây thì chẳng phải phiền phức?
Trong lòng Lãnh San như có dòng nước đường ngọt lịm chảy qua vì nghĩ hắn đang quan tâm mình, nàng cười nhẹ đáp:
– Công tử không cần vì San lo lắng, vụ vị thiên kim tiểu thư kia là do huynh San tiếp nhận, nghe nói là chi nữ của một đại phú hộ tại quận Yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-duyen-bao-quan-on-nhu-cua-ta/873487/chuong-374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.