Chương trước
Chương sau
– Trẫm mơ thấy Ngọc Trí và Hạ Tang.
Tuyền Cơ khẩn trương hẳn lên:
– Tử Cẩm trở về có nói gì không? Tìm thấy Ngọc Trí chưa?
– Vẫn chưa. Tình hình không khả quan cho lắm. Hạ Tang và Tử Cẩm tách ra, Hạ Tang tiếp tục tìm kiếm còn Tử Cẩm thì trở về cùng trẫm thương lượng nên làm như thế nào. – thần sắc Long Phi Ly khá ngưng trọng. – Nhạc Dương là một quận lớn, mặc dù phồn hoa đông đúc nhưng các vị trí trung ương lại cách xa nhau. Trong quận có khá nhiều núi rừng, đã có không ít kẻ bỏ đồng bằng lên núi xưng vương, cướp bóc của quan lại và các đoàn thương gia. Nơi đây sơn đạo đông, địa hình lại hiểm trở, nếu muốn tìm kiếm một người thì quả thực rất khó và tốn thời gian.
Tuyền Cơ nhíu mày, nói:
– Cấm quân đào thoát về được có báo rằng đối phương là toán cướp. Trước ta cũng lo lắng bọn chúng là sơn phỉ sẽ đe dọa tới sự trong sạch của Ngọc Trí. Tuy nhiên, ngẫm lại thời điểm Ngọc Trí bị mất tích quá trùng hợp, Hạ Tang vừa rời cung còn ta thì xảy ra chuyện. Liệu có phải trong cung có người giở thủ đoạn, và đám người bắt cóc căn bản không phải đạo phỉ?
Long Phi Ly cười nhẹ, đưa tay gõ gõ trán Tuyền Cơ:
– Não vẫn còn hoạt động, không tính là ngốc!
Tuyền Cơ buồn bực muốn gõ lại hắn nhưng đã bị nam nhân nắm lấy tay, đầu dựa vào vai nàng, giọng đều đều:
– Nhìn mọi chuyện có vẻ như tình cờ, bình thường nhưng thực ra chỗ nào cùng tính toán rất tinh vi. Lần này chắc cũng một tay thất ca bố trí.
– Mọi người trong cung đều biết giữa Hạ Tang và Ngọc Trí tình nghĩa thâm sâu. Ngày xưa Ngọc Trí học nghệ ở Danh Kiếm sơn trang, Hạ Tang cũng nhiều lần thay trẫm và Tử Cẩm tới sơn trang thăm hỏi. Một trận ở Đoạn Kiếm môn, Bạch Chiến Phong bảo hộ nàng còn Hạ Tang thì liều chết bảo vệ Ngọc Trí. Sau khi hồi cung, giữa mọi người cũng có qua lại. Thất ca là một người thận trọng, ánh mắt cũng rất sắc bén nên chắc chắn đã nhìn ra tình cảm mà Hạ Tang dành cho Ngọc Trí.
– Làm cho Tử Cẩm rời cung là bước đầu trong kế hoạch của hắn. Nàng thử nghĩ một chút, một trăm cấm vệ quân được huấn luyện bài bản làm sao đám đạo phỉ kia có năng lực giết sạch, gần như không còn ai sống sót? Mà vốn có thể âm thầm giết sạch cấm vệ quân vậy tại sao lại cố tình để lại hai tên? Mục đích chính là để trong cung biết sự hung tàn của bọn chúng, khiến ngươi không thể không lo lắng và Hạ Tang không thể không rời cung.
Tuyền Cơ gật đầu, hỏi tiếp:
– Chàng vừa nói đạo phỉ bình thường không có năng lực làm như thế, vậy có khi nào giống với lần trước ở Đoạn Kiếm môn, đối phương chính là người của Long Tu Văn cải tranh thành phỉ khấu?
Ánh mắt Long Phi Ly biến lạnh, cười đáp:
– Chuyện ở Đoạn Kiếm môn hắn có thể đổ toàn bộ lên Phương Sở Phàm. Còn ở quận Nhạc Dương nhiều đạo phỉ, là nơi tốt nhất để bố trí mà không để lại sơ hở. Đạo phỉ vốn là những kẻ quen thuộc địa hình nhất, vì sao hắn không nhập gia tùy tục? Chỉ cần có tiền, trong tình huống đối phương tiết lộ thân phận của Ngọc Trí thì có gì khó khi muốn chỉ đạo đám đạo phỉ? Chỉ cần bố trí vài thủ hạ giỏi vào đám trộm cướp là có thể khống chế đại cục.
Tuyền Cơ trợn mắt, hạ giọng thốt lên:
– Không sai, như vậy sẽ thuận lợi hơn. Hắn tung tiền thuê người, cho dù chúng ta tìm thấy Ngọc Trí thì đám phỉ đạo kia cũng sẽ không biết sự hiện diện của hắn.
– Ừm! – Long Phi Ly xoa xoa tóc nàng. – Tiểu Thất của trẫm có tiến bộ!
Tuyền Cơ vừa bực mình vừa buồn cười, bắt lấy bàn tay hắn, lách người đẩy đầu hắn đang đặt trên vai mình ra rồi dùng đầu mình thụi vào ngực hắn.
Long Phi Ly chỉ dùng năm ngón tay đã cố định nàng trong lòng mình. Tuyền Cơ nhìn lại đã thấy sắc mặt hắn khá ngưng trọng. Nàng vừa định lên tiếng hỏi thì hắn đã mở miệng:
– Tiểu Thất, trẫm lo lắng nhất là trường hợp thất ca sai người giết Ngọc Trí! Vốn dĩ mục đích của hắn khi bắt Ngọc Trí đi là dụ Tử Cẩm và Hạ Tang rời cung, nếu đã đạt được thì Ngọc Trí cũng không còn giá trị lợi dụng nữa.
Tuyền Cơ rùng mình, cả người run lên:
– Hắn thực sự không niệm chút thân tình?
– Rất khó nói. Vị thất ca này của trẫm rất hiếu thắng và tàn nhẫn. – ánh mắt Long Phi Ly dần tối đi. – Vậy nên hiện tại chúng ta phải đánh cược một keo. Cược cùng Long Tu Văn, cùng một khoảng thời gian, cược trong lúc hắn còn chưa để cho đám phỉ tặc kia hại Ngọc Trí, trước khi hắn thay đổi chủ ý phải cứu Ngọc Trí ra.
– Lúc này nhất định hắn đang phát điên. Trẫm đoán mục đích của hắn là mượn cái chết để đưa nàng ra cung. Khi nàng bị ban thưởng hình phạt tự ải, bị giam trong lao, chắc hẳn hắn đã có kế hoạch giống những gì người ở Phượng Thứu cung đã làm, đánh tráo mang nàng đi.
– Hắn muốn đem ta đi? – Tuyền Cơ lắp bắp kinh hãi. Mãi một lúc sau nàng mới cười khổ nói. – Long Tu Văn… hắn quả thực là phát điên rồi!
– Mọi chuyện tưởng như thành lại bại trong tích tắc. – Long Phi Ly cười lạnh. – Đúng là người tính không bằng trời tính. Trước khi hắn đánh tráo thì nàng đã được Thúy Nha thế thân. Đó là điều thứ nhất, còn điều thứ hai là trẫm trở về sớm hơn một ngày so với dự tính của hắn.
Tuyền Cơ cười cười rồi vẻ mặt nhanh chóng đổi sang nghi ngờ:
– Nói tới lại thấy có việc kỳ quái, nếu không phải Long Tu Văn thì vì sao Thúy Nha lại có nhận diện cụ để tráo đổi với ta? Hơn nữa, sau đó cũng không thấy tiểu lang đâu.
Long Phi Ly thản nhiên ừm một tiếng rồi vuốt nhẹ đầu nàng:
– Việc này để trẫm suy tính, trẫm sẽ tìm vật nhỏ kia về cho nàng!
Tuyền Cơ bật cười:
– Đúng, đúng, đúng. Dù sao ta nghĩ cũng không ra, để dành cho chàng vậy. Nhưng có điều tiểu lang của ta không phải vật nhỏ nha, mà là vật lớn đó! Nếu thành tinh có thể biến hình thành người thì nhất định sẽ trở thành một thiếu niên sói tuấn tú!
Cánh tay đặt trên vai nàng chợt đè nặng xuống. Tuyền Cơ cảm thấy kỳ quái liền quay sang nhìn thì thấy Long Phi Ly đang nheo nheo mắt, không biết đột nhiên nghĩ tới chuyện gì.
– A Ly?
– Hửm?
Trong lòng Tuyền Cơ vô cùng lo lắng cho Ngọc Trí nên cũng không truy cứu sự đăm chiêu lúc này của Long Phi Ly:
– Tiểu lang và Ngọc Trí đều phải tìm nhưng rốt cuộc Ngọc Trí phải làm sao mới tốt? Long Tu Văn lần này thất thủ, ta sợ cho dù hắn không giết Ngọc Trí thì cũng sẽ dùng nàng làm con tin.
Long Phi Ly gật đầu:
– Không sai, trẫm cũng đang băn khoăn chuyện này. Thế nên trẫm mới tính ra cung một chuyến đi tìm Ngọc Trí.
– Vậy còn ta? – Tuyền Cơ nóng nảy hỏi.
Long Phi Ly cười:
– Tất nhiên là nàng đi cùng trẫm.
Tuyền Cơ vui sướng, cọ cọ vào gáy hắn, lại nghe hắn nói tiếp:
– Tiểu Thất, làm sao nàng có thể tới Vực cung lúc đó?
– Chàng không hỏi ta cũng quên luôn. – Tuyền Cơ nhíu mày. – là Bạch Giả Ngụy dẫn ta tới.
Long Phi Ly ngẩn ra, sắc mặt tức thì tối sầm, một chữ một chữ phun ra:
– Lần này phiền toái rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.