Chương trước
Chương sau
Bất đắc dĩ, Tuyền Cơ đành đi ra ngoài gặp hoàng hậu. Gặp rồi hoàng hậu cũng chỉ cười bảo nghe nói nàng không khỏe nên cố ý tới thăm. Sau đó nàng ta còn sai người đưa tới rất nhiều trân dược, đồ ăn bổ dưỡng để nàng tẩm bổ cơ thể.
Tuyền Cơ cũng chỉ biết cảm tạ lấy lễ. Để ý thấy sắc mặt hoàng hậu hơi trắng nhợt, trông khá tiều tùy nên nàng cũng buột miệng quan tâm hỏi:
– Hình như trông hoàng hậu cũng không được khỏe?
Hoàng hậu cười, xoa xoa bụng, nói:
– Chắc tại đứa nhỏ này nghịch ngợm gây ra thôi.
Nhìn cái bụng hơi hơi nhô ra của hoàng hậu, trong lòng Tuyền Cơ bất giác ảm đạm xuống nhưng trên mặt vẫn một bộ bình thản, cẩn trọng lựa lời:
– Hoàng hậu nương nương phải bảo trọng!
– Nương nương, hay là người nên tuyên y nữ tới xem sao đi ạ. Tình trạng này chưa chắc đã do long thai đâu! – Tỳ nữ bên người của Hoàng hậu sầu lo nói.
– Hoàng hậu nương nương không tuyên y nữ tới xem sao? – tuy trong lòng khó chịu nhưng nghĩ đó cũng là hài tử của hắn nên Tuyền Cơ vẫn không khỏi lo lắng.
– Muội muội có lòng! – Hoàng hậu thở dài, nói. – Chuyện công chúa đã khiến Thái hoàng thái hậu và thái hậu lo lắng quá rồi, bản cung không muốn làm tình hình loạn thêm.
Nói xong, đột nhiên nàng ta ôm bụng, sắc mặt nhăn nhíu đau đớn. Tuyền Cơ sợ hãi tiến lên đỡ nàng rồi quay sang nói Điệp Phong:
– Mau đi tìm Thôi cô cô!
Thế nhưng hoàng hậu lại khoát tay, thấp giọng trấn an:
– Muội muội, không cần đâu. Đợi bản cung trở về tẩm cung sẽ tuyên y nữ tới! Thân mình muội muội không tốt, bản cung tới thăm sao có thể gây phiền toái cho ngươi? Vả lại nếu ở trong này tuyên y nữ sẽ không tốt đối với muội muội. Chuyện truyền ra ngoài, người trong cung không biết lại đàm tiếu lung tung rằng bản cung bị bệnh ở chỗ muội, đổ lỗi cho muội sao?
… …
Tiễn chân hoàng hậu, Tuyền Cơ trở lại phòng. Nàng ngã người lên bụng Sói con hãy còn đang say ngủ, đầu mày nhíu chặt. Khi nãy rốt cuộc hoàng hậu vẫn lệnh cho thị tỳ đưa mình về Loan Tú điện chứ nhất quyết không ở lại Phượng Thứu cung tuyên y nữ. Mặc dù nàng cũng có để ý nhưng vẫn không tài nào đoán ra được ý đồ đến đây của hoàng hậu. Nếu nói nàng ta tới là để khoe long tự thì nhìn không giống; mà sắc mặt của nàng ta trông rất tiều tụy, cái này cũng không giống như làm bộ.
Chạng vạng cuối ngày, trong cung truyền ra tin tức hoàng hậu xuất hiện triệu chứng rong huyết, tình hình long thai cực xấu, nguy cơ sanh non là rất cao. Sau chuyện Ngọc Trí thì tin tức này lại khiến hoàng cung nhất thời lung chuyển, lâm vào một đám mây mù.
Đây là ngày thứ tư sau khi Long Phi Ly rời cung.
Nghe nói các cung phi, phi tần đều đến thăm nhưng Tuyền Cơ vẫn như trước – không bước chân ra khỏi cửa!
** **
Buổi tối, Tuyền Cơ vì lo nghĩ chuyện Ngọc Trí, lăn lộn cả đêm không tài nào ngủ được, mãi tới khi khoảng trời bên ngoài cửa sổ hửng sáng nàng mới nặng nề đi vào giấc ngủ. Giữa cơn mê man, sương mù bao phủ, nàng lâm vào một giấc mộng. Nàng mơ thấy gương mặt vặn vẹo, đau đớn của hoàng hậu; thấy Thôi y nữ nói thai nhi của nàng ta khó bảo toàn. Tuyền Cơ run sợ từ trong mộng tỉnh lại, đầu ướt đẫm mồ hôi.
Đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng thở hổn hển, Tuyền Cơ ngẩn ra quay sang nhìn thì thấy Sói con đang lờ đờ mở mắt tỉnh giấc. Cảm giác vui sướng dâng lên trấn an sự sợ hãi khi nãy trong lòng, Tuyền Cơ hớn hở ôm cổ Sói con rồi lại bị nó vật lại, áp xuống. Tuyền Cơ bị áp, cười mắng:
– Nặng như vậy là muốn ép chết ta hả? – nói rồi nàng lại ôm chặt cổ nó, dụi dụi. – Ngươi ngủ suốt, sắp hù chết ta rồi đó!
Mãi một lúc lâu không thấy tiếng động gì, Tuyền Cơ cảm thấy kỳ quái liền ngẩng đầu lên xem. Nàng giật mình phát hiện hai mắt Sói con như đang phát sáng nhìn nàng chăm chú, ánh nhìn trông rất thâm trầm.
Nàng ngập ngừng gọi một tiếng “sói con”, nó khe khẽ kêu một tiếng như đáp lại. Bất ngờ, nó né khỏi cái ôm của nàng, rúc đầu vào cổ nàng rồi lung tung liếm cắn gáy nàng. Nói là cắn nhưng lực rất nhẹ nên khiến Tuyền Cơ bật cười khanh khách, liên tục cầu xin tha mạng:
– Ngứa lắm, ngứa lắm, đừng liếm nữa!
Nàng nhìn không tới phía gáy nên cũng không phát hiện ra trong đôi mắt thâm trầm kia của Sói con ẩn dấu một tầng đau đớn kịch liệt.
Một người một sói vui đùa một trận ầm ĩ, sau đó Sói con lại nặng nề nằm úp sấp xuống giường, mắt khép lại. Tuyền Cơ dựa vào bụng nó, giúp nó gãi gãi da lông làm chiếc đuôi của nó thi thoảng nhổng lên.
Nỗi sợ hãi và bất an trong giấc mộng từ từ tan biết, Tuyền Cơ lại cảm thấy cực kỳ buồn ngủ. Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng gọi khe khẽ của Thúy Nhi:
– Nương nương, hoàng hậu nương nương đến.
Hoàng hậu lại tới làm gì nhỉ? Thân thể nàng ta không khỏe, chẳng phải nên ở tẩm cung nghỉ ngơi cho tốt sao? Tuyền Cơ hơi rùng mình nhưng vẫn đứng lên. Lúc nhìn tới cuộn màu vàng đầu giường thì nàng liền vội vùi nó xuống dưới gối rồi gọi Thúy Nhi vào bảo nàng ra nói với Điệp Phong tiếp khách chu đáo. Bản thân nàng thì nhanh chóng vệ sinh qua một chút rồi mặc quần áo đi ra.
Ra tới đại sảnh thì thấy Điệp Phong đang dâng trà cho đám người hoàng hậu, Hoa phi, Tuệ phi cũng tới đây. Điều khiến cho Tuyền Cơ kinh ngạc chính là An Cẩn đang đứng sau lưng làm thị nữ cho hoàng hậu. Không ngờ, từ ngày hoàng hậu cứu An Cẩn ra thì nàng ta liền trở thành thị nữ bên cạnh hoàng hậu?
Trên tay An Cẩn ôm một chút chó nhỏ toàn thân màu trắng như tuyết, trông rất là đáng yêu. Tuyền Cơ cảm thấy có điều không ổn nên thầm nhắc chính mình phải cảnh giác cao độ.
– Niên phi tới rồi sao! – Hoàng hậu cười đứng lên muốn kéo tay nàng ngồi xuống.
Tuyền Cơ thấy thế liền vội nói:
– Hoàng hậu nương nương, không cần!
Nàng đang định đỡ hoàng hậu ngồi xuống thì An Cẩn đã nhanh bước tới, vươn tay đỡ hoàng hậu. Chỉ là, vì hành động này của nàng ta đã khiến chú chó nhỏ nhảy xuống, bỏ chạy.
– Còn không mau đi bắt Tuyết nhi trở về? – Hoàng hậu thấp giọng trách mắng.
– Dạ, nô tỳ đi ngay! – An Cẩn hạ thấp người, cung kính đáp.
Tuyền Cơ rùng mình. An Cẩn vốn là người tâm cao khí ngạo, tuy nói hoàng hậu có ân cứu giúp nhưng nàng ta thực sự cam nguyện làm một gã cung tỳ dưới chân hoàng hậu sao?
Nghĩ rồi nàng liếc nhìn Điệp Phong, Điệp Phong hiểu ý liền đi theo An Cẩn bắt chú chó nhỏ. Thấy thế, hoàng hậu liền nhàn nhạt cười, nói:
– Muội muội chớ trách, đây là vật nuôi mới của tỷ tỷ. Nó còn nhỏ, lại chưa được dạy dỗ nhiều nên không biết quy củ.
– Không sao! – Tuyền Cơ cười đáp lại, rồi liếc nhìn Hoa phi, Tuệ phi bên cạnh chào hỏi – Hai vị tỷ tỷ sao cũng tới đây thế này?
Khóe miệng Tuệ phi giương lên, đáp:
– Ta cùng Hoa phi tỷ tỷ đến tẩm điện thăm hoàng hậu tỷ tỷ thì thấy hoàng hậu tỷ tỷ đang chăm sóc chú chó nhỏ thực đáng yêu này nên cũng nói chuyện góp vui. Lại nghe An Cẩn nói Niên muội muội có nuôi một con thú biết bay. Hoàng hậu tỷ tỷ vì không thể đi săn nên vẫn chưa được thấy bộ dáng của con thú biết bay kia. Tỷ tỷ tò mò nên chúng ta liền đưa nàng tới đây chiêm ngưỡng. Mà y nữ cũng nói, đi lại nhiều chút cũng có lợi đối với thai nhi ~~~
Tuệ phi đang nói dở thì đột nhiên một tiếng hét thất thanh vang ra từ trong phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.