Xa xa Nạp Minh Thiên Lãng đang hào hứng săn bắn, quay đầu cười la lên: “Hoàng Thượng, nhóm chúng ta mà giành được phần thưởng thì Ngài có thể nhận được một phần, bản thân Ngài cũng tiết kiệm được một phần ban thưởng đó, ngài còn ở bên kia làm cái gì? Mau đến đây giúp ta một tay đi!”
Long Phi Ly lại khẽ điểm chân một chút, lướt qua hắn, thanh âm vừa truyền đến thì thân ảnh đã biến dạng.
“Trẫm sẽ trở về ngay, mong vương tử quan tâm đến Như Ý cô nương một chút.”
Nạp Minh Thiên Lãng hơi hơi rùng mình, cũng không phải là vì Long Phi Ly đột nhiên rời đi, mà là —— hắn cúi đầu nhìn xem mẩu giấy cuộn trong lòng bàn tay, vừa rồi trước khi rời đi Long Phi Ly đã đưa cho hắn.
******
“Oa, thu hoạch thực phong phú, chiến lợi phẩm của chúng ta lúc này không nhỏ a.” Ngọc Trí bỏ cung tiễn xuống, lấy khăn tay đưa cho Bạch Chiến Phong.
Bạch Chiến Phong hơi chần chờ, cuối cùng vẫn tiếp nhận, nói: “Cám ơn.”
Ngọc Trí đỏ mặt lên, hé miệng cười đi về phía Hạ Tang.
“Phốc” một tiếng, trật lất, Hạ Tang tự giễu cười, đúng vậy, ánh mắt để ở bên kia thì làm sao có thể ngắm chuẩn xác được?
Thân ảnh của nàng đến gần, hắn bất động thanh sắc tránh đi, giơ cung tiễn lên lần nữa, ánh mắt nhanh như chớp dừng tại chỗ một con thỏ hoang ở phía trước.
“Hạ Tang!”
Nam tử phía trước thay đổi vị trí mấy lần, Ngọc Trí cũng nóng nảy, thốt lên.
Lúc này Hạ Tang mới xoay người lại, thản nhiên nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-duyen-bao-quan-on-nhu-cua-ta/873450/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.