Chương trước
Chương sau
Trong miệng hắn còn thoang thoảng mùi thuốc, Tuyền Cơ cười khanh khách trốn tránh hắn, đang lúc hai người vui đùa ầm ĩ, Tuyền Cơ đột nhiên đẩy Long Phi Ly ra, nói: “Ta nhớ ra rồi! Vì sao ngươi nói với Dao Quang người trong lòng ngươi là Như Ý?”
Nhớ tới chuyện này, Tuyền Cơ liền nổi giận, giơ nắm đấm nhắm vào trước ngực hắn lại nghĩ tới hắn bệnh nặng chưa khỏi nên đổi ý cắn lên cánh tay của hắn, Long Phi Ly nhướng mày, để mặc cho nàng cắn, nói: “Trẫm chưa từng nói gì hết.”
“Nhưng mà Dao Quang biết người trong lòng ngươi là Như Ý.” Tuyền Cơ hừ lạnh, nhìn dấu răng nhợt nhạt một lúc rồi lại đổi một chỗ khác mà cắn. (AD : á, chị thật giống…cún, gọi cún cho văn minh, ta không thích cẩu J )
Long Phi Ly nghĩ nghĩ, lập tức hiểu ra điểm mấu chốt, xùy cười nhẹ, “Thật sự là có tâm tư.”
“Có tâm tư?”
“Niên Dao Quang nói như vậy, tự nhiên là có người dạy.”
“Có người dạy ư ?” Tuyền Cơ cả kinh, “Nhưng mà không có bao nhiêu người biết ngươi thích nàng ta.”
Long Phi Ly đột nhiên không nói lời nào, liếc nàng một cái, ánh mắt rõ ràng có ý cảnh cáo.
“Ngươi làm gì mà nhìn ta như vậy chứ? Thật dọa người.”
“Cái gì gọi là thích Như Ý?”
“Chính là ——” Tuyền Cơ lạc giọng, hiểu được ý tứ của hắn, vui sướng trong lòng, “Được rồi, là nàng ta nói bừa.”
“Vậy vì sao nàng ta biết là ngươi thích Như Ý?”
Nàng hỏi xong, vui vẻ nhìn cái miệng của hắn méo xẹo, cười ha ha, “Chọc ngươi thôi.”
Trong lòng cao hứng, nàng tiến đến hôn lên miệng hắn một cái.
Long Phi Ly khẽ than một tiếng, kéo nàng vào trong lòng.
Tuyền Cơ cười cười, chỉa chỉa cái giường, “Ta leo lên được không?”
“Ừ.”
Hắn nhìn nàng cởi giày thêu, cẩn thận để cùng chỗ đôi giày của hắn, đột nhiên hiểu được, vì sao mình không muốn nữ nhân khác chạm vào cái giường này.
“Vì sao người đó phải làm như vậy?” Nàng vừa lăn lông lốc leo lên, vừa chui vào trong lòng hắn, thấy tóc trên đầu của hắn xõa rối tung, nửa quỳ nửa ngồi lấy tay làm lược gỡ giúp hắn, lại cầm lấy một lọn tóc của chính mình nhìn nhìn, cười nói: “Tóc của ngươi thật đẹp, không giống đóng cỏ khô của ta gì hết.”
Khóe miệng Long Phi Ly hơi hơi nhoẻn cười, thò tay lấy cây lược trong lòng ra, Tuyền Cơ vừa nhìn thấy thì cắn môi cười cười, đoạt lấy, tinh tế giúp hắn chải tóc.
Hai người cũng không nói chuyện, hắn lẳng lặng nhắm mắt lại, vịn thắt lưng của nàng.
Nàng không có khống chế sức lực, có khi giật mạnh làm da đầu của hắn bị đau nhưng khóe miệng hắn từ đầu đến cuối vẫn đều cong lên, không hề ngậm lại.
Nàng chải chải một lát, vừa lòng gật đầu, bỏ cây lược vào trong một cái tiểu hà bao* giắt bên hông, lại chui vào trong lòng hắn, “Ngươi tiếp tục nói chuyện cho ta nghe đi. Ta thích nghe ngươi nói chuyện, giống như người nói nhăng nói cuội** ấy.”
“Cái gì gọi là nói nhăng nói cuội?” Hắn nhíu mày.
“Có nghĩa là rất hay đó, về sau người ta nói như vậy chính là ca ngợi ngươi. Ê, ngươi rốt cuộc có muốn nói cho ta biết tên khốn kiếp đó là ai hay không vậy.”
Long Phi Ly không nói, lấy tay giật tiểu hà bao của nàng xuống.
“Không phải là không cần thứ này sao?” Hắn bỏ lược vào lại trong lòng.
“Bây giờ thì ta cần có được không !” Tuyền Cơ xấu hổ, hắn chỉ trích nàng mượn gió bẻ măng.
“Trẫm không muốn cho nàng.”
Tuyền Cơ cắn môi một cái, thò tay vào trong người hắn dò tìm.
Long Phi Ly lại đè tay nàng lại.
“Khi đó ngươi tặng cho ta, liền là của ta.”
“Nàng ném đi, trẫm nhặt lại cho nên đó là của trẫm.”
“Ngươi cũng là của ta, cho nên nó cũng là của ta.”
Tuyền Cơ gỡ tay hắn ra, lại thò vào trong lòng hắn lấy lược lần này, hắn không ngăn cản nữa.
“Thấy chưa, nói không lại ta đâu.” Mặt nàng đắc ý, liếc hắn một chút, lại nhìn thấy hắn tựa hồ nao nao, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ.
Tuyền Cơ cũng không nghĩ gì nhiều, bỏ lược trở lại trong tiểu hà bao của mình, lăn qua thành giường, cảnh giác nhìn hắn một chút, đổi ý nhét kỹ hà bao vào trong lòng.
Nụ cười dào dạt đắc ý còn hiện trện khóe miệng bỗng bên hông nhói lên, hắn đột nhiên áp chặt nàng vào trong lòng, động tác của hắn có hơi gấp, cũng không ôn nhu, sự dồn dập lẫn thô lỗ làm nàng đau nhưng nàng lại nhẹ nhàng nở nụ cười, mặc cho hắn hôn lên môi nàng.

Đợi khoang miệng của nàng cũng lây dính vị thuốc đắng nghét từ miệng của mình, hắn mới buông nàng ra, ôm ấp nàng trong lòng.
“Vốn không tính nói cho nàng nghe, nàng có khi thông minh, có khi thực sự ngốc, không biết che dấu, hỉ nộ ái ố đều viết hết lên trên mặt. Nhưng người kia, nàng biết thì vẫn tốt hơn.”
“Cái gì gọi là ta có khi thật sự ngốc chứ… . Ngươi lại nói nhăng nói cuội.”
“Ừh, cám ơn.”
“…”
“Rốt cuộc là ai vậy?”
“Thất ca của trẫm.”
Tuyền Cơ giật mình sửng sốt một lúc lâu, mới kinh ngạc nói: “Sao lại là hắn?”
“Rất đơn giản, thiên hạ này Long Chỉnh Văn cũng có hứng thú.”
“Ta còn xem hắn là bằng hữu, thì ra dã tâm hắn lớn như vậy.” Hơi hơi nổi giận với Long Chỉnh Văn, trong lòng Tuyền Cơ lại đột nhiên nảy sinh một loại cảm giác hoảng sợ khó hiểu, “Nhưng mà hắn không muốn ta và ngươi hòa hảo, chuyện đó và việc tranh quyền có quan hệ gì?”
Long Phi Ly ho khan vài tiếng, nói: “Hắn biết nàng có ý nghĩa gì đối với trẫm.”
Tuyền Cơ giật mình, muốn dụ hắn chính miệng nói với mình vài lời thân thiết nên dù biết rõ vẫn cố ý hỏi, “Ý nghĩa gì ?”
Long Phi Ly lại tựa hồ không có cùng ý tưởng với nàng, chỉ nói: “Tiểu Thất, cẩn thận suy nghĩ một chút xem hôm đó rốt cuộc còn có chuyện gì xảy ra hay không, qua vài ngày nữa trẫm phải đến đế lăng một chuyến, có khi phải mất vài ngày, nàng ở lại trong cung, trẫm muốn sớm phòng bị.”
“Đế lăng?” Tuyền Cơ lập tức không chú ý tới phần sau của câu nói của hắn, hai mắt tỏa ánh sáng, “Có phải là chỗ mai táng linh cửa những vị đế vương những triều đại trước hay không?”
“Ừ.”
“Ta đi cùng với ngươi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.