Ban đêm, Phượng Thứu cung.
Tuyền Cơ chống cằm ngồi trước bàn, đầu óc còn đang ngẩn ngơ, đột nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng ấn lên vai của nàng.
“Nương.” Nàng quay đầu lại gọi Niên phu nhân một tiếng.
Niên phu nhân cười hiền lành, nói: “Sắc trời không còn sớm.”
Tuyền Cơ hơi kinh hãi, nàng hiểu ám chỉ của Niên phu nhân.
Niên phu nhân cầm lấy cái bình sứ Tuyền Cơ đang thưởng thức trong tay, mở nút bình ra, ngón tay chấm chút thuốc mỡ nhẹ nhàng bôi lên mặt giúp nàng, nói: “Đừng nói người là vua của một nước, cho dù là dân chúng bình thường cũng có được mấy nam nhân thận trọng như vậy chứ?”
Tuyền Cơ cười cười, lại khẽ “ui” lên một tiếng.
“Như Cơ đánh thật mạnh, mặt con đều sưng hết lên rồi, có điều Dao Quang mới chết, con cũng đừng trách nàng ta, nàng ta cũng đáng thương.”
“Nương, ngài là một người lương thiện.”
“Nương cũng có tâm tư riêng, nương từng nghĩ may mắn người chết là Dao Quang mà không phải là con.” Giọng Niên phu nhân run nhè nhẹ, “Bọn họ đều nói đây là mưu kế của hoàng thượng, nếu không phải là Dao Quang thì là…”
Nàng nói tới đây thoáng nhìn qua bốn phía, Điệp Phong và Thúy Nhi vội vàng cúi đầu. Tuyền Cơ cầm tay Niên phu nhân, “Nương, trong phòng đều là nha đầu trung thành, có chuyện gì người cứ nói đừng ngại.”
Niên phu nhân hơi thở dài, “Như Cơ nói ta đừng có đắc ý, hiện tại hoàng thượng sủng ái ngươi đều là giả, ngay cả lão gia cũng nói, Hoàng Thượng không hề động đến ngươi, thậm chí đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-duyen-bao-quan-on-nhu-cua-ta/873425/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.