Chương trước
Chương sau
“Hắn chọn đúng thời cơ mà ra tay, nếu trị tội hắn, hắn tất nhiên sẽ tạo phản. Tây Lương sắp khai chiến với Hung Nô, hiện tại không thể động binh bừa bãi, vả lại, sau lưng người này còn có Thái Hậu.”
“Điều quan trọng nhất là…” Long Phi Ly cười khẽ, đôi đồng tử chậm rãi co rút.
******
Đêm khuya.
Mọi người ban ngày ở trong Trữ Tú điện vẫn chưa ai rời đi.
Ai nấy đều không biết điều trọng yếu nhất mà Long Phi Ly muốn nói là gì, mà hắn thì vẫn chẳng lên tiếng. Song mọi người đều tự hiểu, hiện thời đối với Long Phi Ly mà nói, quan trọng nhất là phải lựa chọn.
Một bên là Tuyền Cơ, một bên là thiên hạ. Nếu ở tình huống khác, nếu Long Phi Ly phải dùng tính mạng mình mà đổi lấy mạng sống của Tuyền Cơ thì chỉ sợ hắn sẽ đồng ý không chút do dự, song tình huống hiện tại rất khó, đây là giang sơn bao đời tổ tông và tiên hoàng truyền lại cùng với dân chúng bách tính.
Hắn phải có trách nhiệm.
Long Phi Ly chắp tay đứng lặng trong sân thật lâu, không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Đột nhiên, có tiếng bước chân nhẹ nhàng dừng lại bên tai mọi người.
Cửa bên hông có một người đi vào. Người đến khoác tấm áo choàng đen tuyền một màu.
Long Tử Cẩm chợt nở nụ cười kín đáo, đi ra theo phía cửa bên trước tiên, những người khác cũng nối đuôi rời đi.
Lúc đi bên người Từ Hi, Hạ Tang nhẹ giọng nói: “Từ tổng quản, ngài và ta ở bên cạnh hoàng thượng nhiều năm, ta luôn luôn kính nể thái độ đối nhân xử thế của ngài, nhưng hành động lúc này đây, Hạ Tang không ủng hộ. Ngài và mẫu thân của Như Ý cô nương ngày trước có giao tình, nhưng việc Hoàng Thượng phải xử lý đã quá nhiều, hiện tại sẽ không thể nào quản thêm được chuyện của bất cứ kẻ nào nữa đâu.”
Từ Hi không nói gì, bước nhanh ra khỏi điện.
. . .
Long Phi Ly cũng đã nghe được tiếng bước chân phía sau lưng, thoáng cau mày.
“Ta nghe Từ tổng quản nói, chàng gặp phải sự tình hết sức rắc rối, ta hiểu chuyện của Niên phi nương nương đã khiến chàng rất lo lắng, bây giờ lại… Chàng dù sao cũng phải bảo trọng mới được.”
Giọng nói mềm mại uyển chuyển, một đôi tay từ phía sau chầm chậm vòng qua lưng áo hắn.
Long phi Ly xoay người lại, khẽ nói: “Tâm Y, nàng trở về đi, chúng ta hôm khác hãy nói chuyện.”
*******
Tuyền Cơ tỉnh giấc, liều thuốc dùng không nhiều lắm, đã ngủ cả một ngày dài, hiện tại là đêm thứ hai rồi, không biết có còn đêm thứ ba hay không nữa? Nàng không biết, cho nên nhờ Thôi nữ y giảm lượng thuốc một chút, đêm nay, nàng muốn được nhìn thấy hắn.
Nàng bước xuống giường, không có chút sức lực, ngay cả bước đi cũng run rẩy kịch liệt.
Hắn không có ở trong phòng. Nàng khẽ nhíu mày rồi bước ra phòng ngoài, hắn cũng không có ở đó nốt.
Nàng đẩy cửa phòng ra, bám vào ván cửa thong thả chậm rãi bước ra ngoài.
Trong sân có hai người đang đứng, nữ tử ở đằng sau ôm lấy nam tử.
Tuyền Cơ nhớ lại ánh trăng đêm ở Vực cung, còn cả ánh trăng rọi trên mặt nước trong đình thủy tạ ở Dư phủ, hắn cùng Như Ý thì đang ôm nhau.
Nam tử đột nhiên quay người lại, bắt gặp nàng, tựa hồ hơi chấn động.
Như Ý ngẩn ra, mày chau lại.
Cơn đau buốt kia lại bắt đầu nổi lên, Tuyền Cơ đè tay lên ngực, cười cười với Như Ý, đoạn xoay người trở vào trong.
Bước chân gấp gáp, chẳng biết là giẫm phải vạt váy hay là cái gì khác, “bịch” một tiếng, ngã sấp xuống.
Nàng gắng gượng chống tay xuống đất toan đứng lên, thân mình đã bị một người nào đó ôm lấy.
Nhìn nam tử trước mắt đăm đăm, hắn vẫn trầm mặc, trong con ngươi phản chiếu hình bóng của nàng. Nàng mấp máy môi, trong lòng có chút bất an, ngoảnh đầu muốn nhìn Như Ý, chỉ thấy bóng in nham nhở trên mặt sân, người đã chẳng còn tung tích.
Nàng bối rối quay đầu lại, Long Phi Ly vẫn nhìn nàng chăm chú.
Hắn cau mày rất chặt, giữa hai đôi lông mày bấy giờ làm thành hình chữ ‘xuyên’.
Rất ít khi thấy hắn như vậy, nàng cau mày, cơn đau trong lồng ngực càng tăng thêm bội phần.
Long Phi Ly kinh hãi, khom người ngồi trên mặt đất ôm nàng, đưa tay xoa cho nàng.
Tuyền Cơ chợt nghĩ, hắn đã không có phẫn nộ mà quát người này đánh người kia nữa rồi, thời điểm này, thầy hay thuốc cũng đều đã bất lực, hắn chỉ có thể làm như vậy mà thôi. Kỳ thực tay chân hắn rất vụng về, rõ ràng thường ngày thấy hắn cầm kiếm hay nhấc bút thì đều phong độ phóng khoáng là thế.
Hai người cũng không nhắc gì đến Như Ý, thậm chí cũng chẳng thốt ra một tiếng nào.
Nàng tựa vào ngực hắn, còn hắn nhẹ nhàng xoa người nàng, nàng bèn đưa tay lên sờ đôi lông mày của hắn.
Đôi tay đặt trên ngực nàng bỗng chốc cứng đờ.
Nàng nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn cận kề ngay bên mình, chóp mũi hắn đã đụng vào nàng, tiếp theo là đôi môi của hắn . . . Nàng từ từ nhắm mắt lại.
“Tẩu tẩu, tẩu còn ngủ sao? Mau nhìn xem nè, xem Ngọc Trí đưa ai đến nè!”
Một giọng cười hưng phấn vang lên, Tuyền Cơ cả kinh, đẩy mạnh Long Phi Ly ra.
Ngoài cửa viện, Ngọc Trí vẫn một thân màu hồng phấn, ngoài ra còn có một người vận đồ trắng là… Bạch Chiến Phong? Sau lưng hai người chính là bọn Long Tử Cẩm.
“Đại ca.” Lòng Tuyền Cơ vui vẻ, muốn đứng lên, Long Phi Ly đã đỡ nàng đứng dậy.
Bạch Chiến Phong bước nhanh tới chỗ hai người.
“Nàng thế nào rồi?” Hắn không nhìn Tuyền Cơ mà ánh mắt chòng chọc nhìn Long Phi Ly, trong con ngươi ẩn chứa vẻ trách cứ.
Ngọc Trí nhanh nhẹn chạy tới, Long Phi Ly giao Tuyền Cơ cho Ngọc Trí, đoạn quay sang Bạch Chiến Phong: “Nàng không sao, nhất định sẽ không.”
Tuyền Cơ nhìn hai nam tử ngang tàng trước mắt, rùng mình một hồi, mới nghiêng đầu về phía Long Phi Ly, nói nhỏ: “Có thể cho ta nói chuyện riêng với đại ca một lát được không? Ngọc Trí ở lại…”
Long Phi Ly thoáng trầm mặc, nói: “Ngọc Trí cũng sẽ đi cùng trẫm, tối nay trẫm sẽ quay lại.”
Lời này vừa nói ra làm tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi, Ngọc Trí hiểu ý tứ Tuyền Cơ kêu mình ở lại, là tị hiềm …
Động tác của Long Phi Ly cực nhanh, chớp mắt đã bước ra khỏi Trữ Tú điện cùng bọn Hạ Tang, Ngọc Trí cúi mặt nhìn chằm chằm mũi giày của mình, nhất thời không biết nên đi hay ở.
Nàng nhớ lại vẻ mặt lúc nói chuyện của Long Phi Ly vừa nãy, đột nhiên cảm thấy kỳ quái. Cửu ca một mặt thì thản nhiên nói chuyện, một mặt thì vẫn tham lam nhìn tẩu tẩu, chẳng khác nào một tiểu hài tử bị người ta đoạt mất thứ mà mình yêu quý. Nàng gửi thư cho Bạch Chiến Phong, để hắn tới gặp tẩu tẩu một lần, rốt cuộc thì đúng hay là sai đây?
******
Đình nhỏ ngoài điện.
Ngoại trừ Long Phi Ly, ai nấy đều còn đang kinh hãi trong lòng, Hoàng Đế mà lại giao tẩm cung của chính mình cho nữ nhân mình yêu nhất và một nam tử khác?
“Hạ Tang, truyền Phương Sở Phàm đến đây.” Long Phi Ly đột nhiên nói.
“Cửu ca, huynh quyết định rồi à?” Long Tử Cẩm thất thanh hỏi.
“Phải, ngay từ lúc Phương Sở Phàm chưa rời khỏi Trữ Tú điện, trẫm đã có quyết định rồi.” Long Phi Ly thản nhiên nói, “Bất quá trẫm chỉ luôn nghĩ, nếu không còn Thương Long Khuyết, trẫm nên làm thế nào mới tốt đây.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.